Bạn Trai Vụng Trộm

Chương 55: Sống chết trước mắt

Dưới trùng kích va chạm của Lưu Phong, thân thể rắn chắc của Đại Vũ càng ngày càng trở nên mềm yếu, nhưng vì ta đang nằm bên dưới thân nên hắn lại không thể thẳng lưng.

Tiếp nhận va chạm điên cuồng của Lưu Phong, biên độ động tác càng ngày càng lớn, dâʍ ɖị©ɧ lúc giao hợp của hai người cũng chảy dọc theo dươиɠ ѵậŧ Đại Vũ rót vào trong miệng của ta, hương vị mằn mặn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm quan của ta.

“A… Nga…” Thân thể Đại Vũ lần lượt bị thao xuống, lại lần lượt cử lên mà nghênh đón Lưu Phong cắm vào thân thể hắn lần sau so với lần trước càng mạnh bạo hơn.

“Chơi con mẹ nó! Da^ʍ tiện! Ta hôm nay chơi chết ngươi!! Mẹ nó!! Đem lỗ hậu dâʍ đãиɠ của da^ʍ tiện ngươi chơi nát! Lão tử chơi chết ngươi nha!!” Lưu Phong phát ra tiếng gầm như dã thú, cũng không rõ hắn muốn nói cái gì.

Ta cách thân thể Đại Vũ cũng có thể cảm thấy thân thể cường kiện của Lưu Phong không ngừng chuyển động, một trận lại một trận, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong cơ thể bạn trai ta.

Đại Vũ mang theo tiếng khóc nức nở mà kêu lên:

“A! Ba ba! Không được! Ta lại…”

Ta cảm giác dươиɠ ѵậŧ trong miệng ta lại phun ra một cỗ nướ© ŧıểυ. Bởi vì dươиɠ ѵậŧ cắm vào tương đối sâu, cơ hồ nướ© ŧıểυ trượt thẳng vào cổ họng ta vậy.

Đại Vũ cả người cơ hồ như bị phá nát, chỉ có thể ngốc ngốc tùy ý Lưu Phong đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong chính cơ thể mình.

Có lẽ bởi vì chuyển động thân thể của Lưu Phong che giấu phản ứng thân thể của ta, Đại Vũ một chút cũng không có nhận ra thân thể khác thường của ta. Sau một lát, ta cảm giác áp lực trên giường giảm bớt một chút, Lưu Phong ly khai khỏi thân thể của Đại Vũ!!!

“Nga! Ha ha! Thích a! Cách giải quyết như vậy thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thích tới mức lão tử không kiềm nổi, chơi vài cái liền bắn.” Lưu Phong vui tươi, hớn hở nói.

“Ha ha! Chỉ là khổ cho Hoành ca a! Bạn trai của mình bị nam nhân khác chơi, chính mình còn uống nướ© ŧıểυ của loại da^ʍ tiện này. Ha ha!”

“Lão sư dâʍ đãиɠ! Chính mình trên người bạn trai ngươi bị người khác chơi có mùi vị như thế nào? Thích hay không a? Ha ha!”

“Hắn làm sao sẽ khó chịu a! Lão tử vừa trên giường chơi hắn vài cái hắn liền ngao ngao kêu than, vừa mới cắm vào liền ngậm chặt côn ŧᏂịŧ của lão tử, lại còn giơ mông hướng ra phía sau, làm lão tử muốn chậm rãi chơi hắn cũng không được, làm vài cái liền bị lỗ hậu của hắn hút hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra.”

Bốn tên khốn này chơi thân thể Đại Vũ xong còn không quên dùng ngôn ngữ da^ʍ uế thế này mà trêu đùa Đại Vũ.

“Đừng nói a, Các ngươi muốn chơi thì nhanh lên một chút, kế tiếp là ai? Nhanh lên đi!” Đại Vũ nâng thân thể lên, thúc giục nói.

“Hắc hắc! Chơi trò chơi sao lại gấp như vậy a!” Húc cười gian, nói.

“Chúng ta đổi tư thế chơi đi!”

“Chúng ta hôm nay mỗi người đổi một loại tư thế, làm ngươi hảo hảo sướиɠ đủ!” Húc lại nghĩ ra chủ ý xấu.

“Tới! Ngươi đem chăn của bạn trai ngươi kéo ra, nhìn thật chướng mắt. Sau đó chúng ta đến chơi, ha ha!” Húc phân phó nói.

Chăn?? Nếu như lúc này bị xốc lên, ta nhất định sẽ bị phát hiện? Như vậy, kế hoạch không phải đều sẽ xong hết sao? Không được! Vũ, ngươi không thể đồng ý trò chơi biếи ŧɦái của bọn họ….

Thánh ca, ngươi chưa tìm thấy khách sạn hay sao a?

Đại Vũ trên người ta thoáng chần chờ một chút, tựa hồ có chút không tình nguyện. Sau một lát, dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn Đại Vũ rời khỏi khoang miệng ấm áp của ta.

Hành động kế tiếp của Đại Vũ khiến tất cả chúng ta đều trợn mắt há mồm. Đại Vũ… Đại Vũ cư nhiên nện một quyền về phía Húc!

“Đủ rồi! Ta biết ta hạ lưu! Ta là da^ʍ tiện! Nhưng mặc kệ ta hạ lư như thế nào, ta da^ʍ tiện như thế nào! Các ngươi một sợi lông cũng đừng mong động tới Hoành!” Đại Vũ nói!

“L*n mẹ ngươi!” Húc thẹn quá hóa giận, từ trong túi quần không biết là của ai ở bên cạnh ngăn tủ rút ra một con dao, vọt tới bên cạnh ta, đặt dao lên trên cổ ta.

“Hôm nay lão tử liền xem xem ngươi để ý hắn bao nhiêu?!”

Cái này ta cũng bị dọa đến. Mẹ nó! Người này là một tiếng không nói, trựa tiếp động thủ.

Lưu Phong cùng Trịnh Đào bên cạnh có chút choáng váng. Trịnh Đào nhanh chóng nói:

“Húc, cái kia chúng ta đừng chơi nữa a, bình tĩnh một chút!”

Tạ Chí Dũng cười gượng hai tiếng, nhìn thấy Đại Vũ ngây ngốc đứng đó nhưng lại không dám động liền không vội không chậm đi qua, một quyền hung hăng đánh vào bụng Đại Vũ.

Đại Vũ quần áo gì cũng không có mặc, liền trúng một quyền như vậy, có nén đau mà khom lưng.

“Chơi thì đều chơi rồi, mẹ nó, còn giả vờ! Lão tử xem xem ngươi trâu bò đến cỡ nào!” Tạ Chí Dũng nắm tóc Đại Vũ đẩy lên giường.

“Chính là hắn hù dọa một chút liền sợ thành như vậy! Mẹ nó, ngươi vừa gọi chúng ta lão công kia đâu?”

Đại Vũ ngẩng đầu vừa mới nói cái gì đó thì chỉ nghe “Rầm!” một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đá văng, Thánh ca ngay sau đó mang theo bốn năm người thân mặc cảnh phục cầm vũ khí quân nhân xông vào. Trong đó còn có một người ta đã thấy, là người lần trước tới nhà của ta ăn cơm – Trâu Khải.

Thánh ca nhìn tình cảnh trong phòng một chút, rồi sau đó nhanh chóng nâng súng ngắm chuẩn ngay đầu Tạ Chí Dũng, nói:

“Cảnh sát! Toàn bộ không được nhúch nhích, giơ tay lên! Nếu không đừng trách ta nổ súng.”

Mọi người trong phòng tựa hồ đều bị tình huống này kinh động đến ngẩn người. Lưu Phong cùng Trịnh Đào tuy nói trong trường học là đầu sỏ, thế nhưng loại trường hợp này nào có gặp qua, lập tức bị dọa đến hai tay giơ lên. Húc thậm chí ngay cả dao trong tay đều nắm không nổi mà rơi xuống đất.

Húc xem ra là choáng váng thật sự, phản ứng trước tiên là quay đầu lại kêu lên:

“Không được nổ súng! Hoành ở trong tay ta, ngươi xằng bậy ta liền đâm chết hắn.”

Mà lúc này, con dao trong tay Húc kề trên cổ ta đã sớm lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Lúc này ta nhìn thấy Đại Vũ một nước dài xông qua, dùng đầu hướng Húc phóng tới, vừa lúc đâm vào trên mũi Húc “Binh” một tiếng. Sau đó chỉ thấy Húc bụm mặt lăn lộn trên mặt đất, ta nghĩ ít nhất hắn cũng bị gãy mũi rồi đi??

Mà những người khác trong phòng nghe thấy liền quay đầu nhìn, biểu tình đều trợn mắt há hốc mồm.

Đại Vũ thấy ta thoát khỏi nguy hiểm liền thoải mái tươi cười, lấy khăn tắm ra che nửa thân người dưới cho ta rồi đứng lên phía trước che chắn cho ta.

Mà Tạ Chí Dũng trái lại trên mặt phủ đầu khϊếp sợ cùng phẫn nộ, hắn nhất định không tưởng tượng được ta có thể thoải mái mà thoát khỏi khống chế của Húc như vậy.

Tạ Chí Dũng đột nhiên hướng ta nhanh chóng vọt tới, cầm lấy con dao nằm dưới đất lần nữa muốn khống chế ta.

Lúc này Thánh ca cũng chỉ muốn hù dọa Tạ Chí Dũng một chút, nào dám nổ súng thật. Mắt thấy Tạ Chí Dũng đã nhặt con dao lên hướng ta phóng tới.

Ta nhắy mắt bị loại không khí chết chóc này bao phủ, ta vốn nghĩ rằng ta sẽ thật sự chết ở trong tay hắn. Đột nhiên dao trong tay Tạ Chí Dũng dừng lại giữa không trung ta mới phát hiện, Đại Vũ trực tiếp dùng cánh tay chắn lưỡi dao.

Mắt Tạ Chí Dũng mở to, gân xanh trên trán hiện lên, môi run run:

“Ngươi… Cư nhiên…!!!”

Thời điểm sống còn, Đại Vũ vẫn lựa chọn bảo vệ ta. Ta bỗng nhiên phát hiện căm hận trong lòng ta đối với hắn nháy mắt đều tiêu biến hết.

Mà Tạ Chí Dũng trước mắt, chính là nam nhân cho ta đội mũ xanh, đạp nát tình yêu, tôn nghiêm của ta. Tất cả sự tình đến tận giờ phút này đây, hắn lại chỉ có thể giương mắt nhìn nam nhân mà hắn vốn nghĩ rằng có thể hoàn toàn khống chế lại cam nguyện vì ta mà chắn dao.

“Vũ!!!” Ta không còn chú ý đến thứ gì nữa, điên cuồng kêu lên.

“Hoành… Ngươi… Tỉnh rồi…” Đại Vũ vui sướиɠ nhìn ta, nhưng lại có chút xấu hổ.

“Ngươi sao lại ngốc như vậy!! Thiếu chút nữa là chết rồi, có biết hay không??!!” Ta hô to.

Tạ Chí Dũng lúc này cũng lí trí rất nhiều, dao trong tay cũng rơi xuống đất.

Thánh ca một bướt dài vọt tới, tung một cướt đạp Tạ Chí Dũng bay vào góc phòng.

“Chỉ là vết thương nhỏ. Hoành! Ngươi tỉnh lại thì tốt rồi ~~” Bởi vì Đại Vũ chưa có gặp qua Thánh ca cho nên cũng không nhận thức bọn họ.

Xem ra Đại Vũ còn không biết đây là kế hoạch của ta, cho rằng ta mới vừa tỉnh, nhưng giờ phút này hắn rốt cuộc cũng trầm tĩnh lại:

“Ta… Muốn nói…”

“Trước đừng nói, đem vết thương băng lại đã.” Ta cảm giác mọi thứ không quan trọng nữa, thứ quan trọng nhất đối với ta là hắn – Đại Vũ. Vì ta mà hắn tính mạng cũng không cần, chỉ cần như vậy đã đủ.

Cứ như vậy, Trâu Khải đỡ Đại Vũ đưa đến bệnh viện phụ cận băng bó, mà Tạ Chí Dũng cùng bọn Húc cũng bị huynh đệ của Thánh ca đưa đi. Trong phòng chỉ còn lại ta và Thánh ca.

“Ngươi a! Vì cái sớm tỉnh lại, còn để ý đến Đại Vũ, thiếu chút nữa đem tính mạng ném đi rồi. Ngươi thật ra là muốn chuyện gì, ta mất chén cơm là nhỏ, nhưng biết ăn nói với bá phụ bá mẫu như thế nào a!”

“Ca, xin lỗi, ta… Ta chính là muốn biết Đại Vũ đến cùng tình cảm đối với ta là thế nào? Hoàn hảo có ngươi đúng lúc chạy tới!” Ta vẫn có chút run cầm cập.

“Ca vốn muốn đem tên tiểu tử đó chộp đi, gọi các huynh đệ tới mà hành hạ hắn.” Thánh ca dừng một chút, nhìn xem biểu tình của ta, tiếp tục nói:

“Bất quá ca thấy tiểu tử Đại Vũ này thật đúng là rất để ý ngươi. Tình cảm của các ngươi ta không tiện xen vào, các ngươi tự mình giải quyết đi.” Thánh ca nói xong, từ túi móc ra một gói thuốc lá, cũng đưa cho ta một điếu.

“Còn bọn Tạ Chí Dũng kia?” Ta hỏi, hiện tại ta không có tâm tình hút thuốc, lắc lắc tay.

“Mấy tên tiểu tử này, không giáo huấn một chút thì không được. Yên tâm đi, trong xe đều là bạn bè của ta, tuyệt đối làm cho bọn họ biết lợi hại!” Thánh ca khịt mũi cười, phun ra khói thuốc, âm ngoan cười, nói.