Bạn Trai Vụng Trộm

Chương 47: Trên xe máy

Dòng xe cuồn cuộn mà lưu thông ngoài đường lớn ở bên ngoài sân bay.

“Con mẹ nó, đều đợi hơn nửa giờ rồi, tên Tạ Chí Dũng này nói đúng giờ tới đón, đến bây giờ còn chưa thấy bóng đâu, gọi điện thì không ai nghe máy, không biết đang làm cái quỷ gì!” Vừa xuống máy bay, gọi điện cho hắn thì không ai nghe máy, không nghĩ tới Tạ Chí Dũng lại chọn tỉnh bên cạnh thành phố, trước lúc xuất phát mới nói cho ta biết hắn đã đặt vé máy bay tới đây giúp chúng ta.

“Chờ một chút! Ngươi giúp ta coi hành lí, ta đi toilet! Sau đó chúng ta nhanh chóng tìm chổ ở trước, trời sắp tối rồi!” Đại Vũ nhìn đồng hồ, nói.

“Được rồi” Dọc đường đi, Đại Vũ đều ở bên cạnh ta khiến ta không thể nhắn tin báo cho Thánh ca. Thừa dịp hắn đi toilet, ta liền nhanh chóng nhắn tin cho hắn.

Không tới nửa phút, ta liền nhận được hồi âm của Thánh ca:

“Tốt! Chúng ta liền chạy tới, ngươi khi tới nơi thì nói cho ta biết, bây giờ chúng ta phải nhịn xuống!”

Đợi không quá ba phút, lúc này Đại Vũ cũng trở lại, đang lúc chúng ta thu dọn hành lí chuẩn bị rời đi thì có hai chiếc xe máy từ xa xa chạy tới, dừng lại trước mặt chúng ta.

Người ngồi trên xe đem mũ bảo hiểm cởi xuống, cư nhiên là – Húc.

Một người khác chính là người lần trước mà ta thấy ở trung tâm bơi lội.

“Hảo a! Hoành ca! Đại Vũ lão sư! Thật ngại, trên đường có kẹt xe một chút nên tới chậm” Húc đứng lên, đưa tay ra muốn bắt tay với ta.

Tên này, ta hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, bất quá vì không muốn bị Đại Vũ phát hiện nên ta miễn cưỡng cười cười mà bắt tay. Khi hắn vươn tay về phía Đại Vũ, Đại Vũ thần sắc như thường mà bắt tay, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn trên chiếc xe kia, xem ra Đại Vũ biết ta trong lòng chán ghét Húc đến bao nhiêu, cho nên cũng không nói nhiều.

“Các ngươi như thế nào lại ở đây, Tạ Chí Dũng đâu?”

“Dũng ca đã ở chỗ kia chờ các ngươi, bởi vì hắn vẫn cảm thấy có lỗi với Hoành cho nên nhiệt tình muốn hậu đãi một lần, hảo hảo cùng Hoành nhận lỗi!!” Húc tựa hồ có chút xấu hổ, thu tay, cười khan vài tiếng.

“Thật sự muốn cùng nhau trò chuyện cũng không có gì, trước lên xe đã! Khách sạn thì Dũng ca đã thay các ngươi đặt rồi, chúng ta tới đưa các người đi! Đúng rồi, quên giới thiệuvới các ngươi, kia là bạn của ta – Lưu Phong, cũng là học sinh của Đại Vũ lão sư!” Húc giới thiệu người đang ngồi ở trên chiếc xe kia cho ta, thoạt nhìn qua giống như một tên tiểu lưu manh, mặt đầy vẻ khinh thường.

Thực ra, ta sớm liền chú ý tới ánh mắt gian tà của tên kia nhìn ta, dường như muốn dùng ánh mắt đó mà lột hết quần áo của ta xuống vậy!

Húc ngồi trở lên xe máy, đầu giương lên ý bảo chúng ta lên xe. Ta cùng Đại Vũ đưa mắt nhìn nhau, Đại Vũ tựa hồ như đang chờ quyết định của ta.

“Còn do dự cai gì, nhanh chóng ngồi lên a!” Thấy chúng ta có chút do dự, Húc tiếp tục nói

“Ta không dễ dàng gì chở người khác đâu! Hôm nay có khách quý tới, xem như các ngươi có chút may mắn a!” Húc vỗ vỗ phía sau của xe máy, dương dương tự đắc.

Thực ta ngược lại thì không phải ta so đo cái gì, chỉ là hiện tại Đại Vũ ngồi trên xe bọn họ, chẳng phải là bị chiếm hết tiện nghi sao? Hơn nữa Thánh ca bọn họ còn chưa tới!!

Chuyện tới hôm nay cũng không suy nghĩ nhiều làm gì nữa, ta vừa muốn nói lên xe, Đại Vũ cư nhiên giành trước, nhấc chân sải bước lên xe của Lưu Phong. Mẹ nó, dươиɠ ѵậŧ bị khóa vài ngày, lỗ hậu liền sớm muốn đem cho đại dươиɠ ѵậŧ cắm vào đi!!

Không chờ Đại Vũ ngồi ổn định, tiểu tử Lưu Phong kia cố ý tăng số xe máy mà phóng, Đại Vũ chỉ có thể ôm chặt lấy thân thể Lưu Phong.

Ta cũng nhanh chóng ngồi lên trên xe của Húc, phóng theo sau sát bọn họ. Đây là một thành thị không lớn cũng không nhỏ, mà xe máy tự hồ không phải hướng về phía nội thành mà là hướng ra ngoài ngoại ô.

Mặc kệ ở đâu, chỉ cần có tín hiệu, bất cứ chỗ nào Thánh ca đều có thể tìm được, nghĩ đến đó, ta cũng không băn khoăn nghĩ ngợi nữa.

Lưu Phong ở phía trước cố ý thả chậm rồi lại nhấn ga, đem cơ ngực cường tráng của Đại Vũ theo quán tính mà thỉnh thoảng va chạm phía sau lưng của hắn.

Lúc đầu, Đại Vũ thỉnh thoảng còn lấy tay chống ra phía sau phần đuôi xe máy chống đỡ thân thể, bởi vì rất xóc nảy. Hiện tại thì hai tay chỉ có thể ôm lấy thân thể Lưu Phong.

Ta mơ hồ nhìn thấy Lưu Phong bĩu môi, vui vẻ nói gì đó mà khiến cho Đại Vũ không thể kiềm nén cảm xúc, biểu tình vô cùng vui sướиɠ.

“Ha ha! Hoành ca! Làn trước gặp ngươi, ta còn không có thời gian hảo hảo nhớ lại mùi vị chút nào đâu!” Xú tiểu tử này cư nhiên còn dám đùa giỡn ta.

“Đừng nói chuyện quá khứ, bằng không, sớm muộn gì có một ngày ngươi sẽ hối hận!” Ta căm giận nói.

“Được ~ Ta không nói! Nhưng ngươi xem, bạn trai Đại Vũ của ngươi dáng người thật cực phẩm a, tấm lưng rộng lớn rắn chắc, mông cũng thật là cong nẩy, căng chặt, ta hận không thể lập tức đi lên mà mò một phen.” Húc quay mặt, lớn tiếng nói với ta.

“Mẹ nó! Ta thấy ngươi thật bất trị!” Ta tức giận chửi ầm lên.

Nếu không phải vì dẫn dụ Tạ Chí Dũng, ta sớm đã một quyền đánh thẳng lên mặt tên tiểu tử kiêu ngạo này rồi.

“Ha ha! Ha ha!” Húc đạp mạnh ga, theo sát Lưu Phong.

Xe chạy đến một ngã ba phía trước liền thấy một tiểu tử dáng vẫn còn là học sinh vẫy vẫy tay, xe của Lưu Phong cũng dừng lại trước mặt hắn. Lưu Phong không nói lời nào liền bước xuống đổi tay lái xe với tiểu tử kia. Lưu Phong vòng ra sau, cư nhiên nhấc chân, một mông ngồi phía sau Đại Vũ, đem Đại Vũ kẹp ở giữa hai người. Sau đó, xe lại tiếp tục khởi động.

“Đó là ai?” Ta chụp vai của Húc, lớn tiếng hỏi.

“Bạn của Lưu Phong – gọi là Trịnh Đào.”

“Các ngươi đến cùng muốn làm gì?”

“Hắc hắc! Không phải ngươi hẹn gặp mặt chúng ta sao? Muốn làm gì thì tới đó ngươi tự biết!” Húc xoay mặt cho một nụ cười thâm hiểm.

Húc đạp mạnh chân ga, đuổi theo sát xe máy phía trước. Ban đầu hai tay của tiểu tử Lưu Phong kia đặt ở vòng eo Đại Vũ, sau một lúc liền không an phận mà thò vào trong áo của Đại Vũ, chen lấn mà xoa nắn cơ ngực Đại Vũ.

Đại Vũ giãy dụa muốn ngăn cản hai tay của tên tiểu tử dâʍ đãиɠ kia, thế nhưng xe chạy trên đường vô cùng xóc nẩy, ngồi trên xe lại chen lấn như vậy, cố gắng của bạn trai ta có vẻ phí sức.

Lưu Phong một bên dâʍ đãиɠ dán bên tai Đại Vũ, khoái trá dâʍ đãиɠ nói cái cái gì đó, một bên hai tay ở trước ngực Đại Vũ làm càn mà xoa nắn. Đại Vũ giãy dụa một hồi càng ngày càng vô lực, từ phía xa xa nhìn mặt hắn, cảm giác có chút ửng hồng…

Nhìn thấy một cảnh như vậy, ta tức giận nói với Húc:

“Ngươi… Ngươi… Bọn họ đang làm gì? Mau kêu hắn dừng tay lại cho lão tử.”

“Ha ha! Hoành ca ! Không chừng ngươi rất quan tâm đến bạn trai đi, bọn họ lại không có làm cái gì đâu, khẩn trương như vậy là gì?”Húc cười lớn, nói.

“Bọn họ thường xuyên khen ngợi lão sư của mình như vậy, vừa soái ca lại vừa am tính! Đối với hắn rất tôn kính a, ta nghĩ ngươi chắc nhìn lầm rồi.”

Bất quá trước khi đến đây, trong kế hoạch của ta khẳng định là để cho Đại Vũ gặp Tạ Chí Dũng, khuất nhục đùa bỡn. Sau đó Thánh ca cùng đồng đội của hắn đến, giả vờ là cảnh sát, đến lúc đó mới hảo hảo dạy dỗ đám không biết trời biết đất này.

Việc đã đến nước này, vì mục đích lần này, ta cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Bất tri bất giác, xe máy nhanh chóng rời khỏi nội thành, người đi trên đường dần dần thưa thớt đi, bóng đêm cũng càng ngày càng tối. Tuy rằng hai xe cách nhau một đoạn, thế nhưng đèn đường chiếu xuống, ta có thể nhìn thấy ba người đang cưỡi trên chiếc xe phía trước.

Đại Vũ tựa hồ như buông tay, không còn giãy dụa, vẫn không nhúc nhích mà tựa vào trên vai Trịnh Đào, đem miệng vùi vào trên lưng Trịnh Đào, biểu tình tựa hồ rất thống khổ, nhưng giống như vẫn là nhẫn nhịn.

Lúc này ta chú ý tới Lưu Phong, hắn cư nhiên đã cởi bỏ thắt lưng, còn lộ ra một chút cánh mông rắn chắc khêu gợi, cánh mông cường tráng hữu lực kia đang chầm chận đâm về phía trước Đại Vũ.

Cái gì a! Quần của Đại Vũ không biết từ lúc nào đã tuột xuống đến đùi, Lưu Phong cư nhiên ở trên xe mà thao Đại Vũ!!!

Phần eo rắn chắc của Đại Vũ còn đâm về phía trước, cái mông cong hơi hơi nâng lên. Xem ra tính dục của Đại Vũ đã bị Lưu Phong hoàn toàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến, hắn hoàn toàn quên đi sự tồn tại của ta.

Đúng vậy, dươиɠ ѵậŧ bị khóa không biết bao nhiêu lâu, giống như Đại Vũ vậy, không thể nào cao trào được.

“Ha ha! Hoành, phía trước của ngươi hình như đâm vào ta ngá” Húc nói, ta mới chú ý tới chính mình đã cứng rắn từ lúc nào khiến ta vô cùng xấu hổ.

Húc điều khiển xe máy chạy thẳng một đường phóng lên, tựa hồ là khiến ta nhìn thấy rõ ràng động tác của Lưu Phong. Hắn đem xe tiếp cận bên cạnh chiếc xe của Lưu Phong một chút.

Mặt Đại Vũ nghiêng sang một bên, dán vào trên lưng Trịnh Đào, cho nên hắn không nhìn thấy xe của ta ở bên cạnh, cách hắn không xa.

Lưu Phong cười tà dâʍ đãиɠ, hai tay gắt gao ôm lấy eo Đại Vũ, mông căng đầy hướng về trước mà hung hăng đâm vào…

“A! Đau quá… A… Thật thô…” Ta mơ hồ có thể nghe được Đại Vũ thất thanh mà hét lên có chút lớn giọng.

“Ai kêu ngươi bộ dạng soái như vậy! Soái như vậy là để cho gậy thịt lớn của chúng ta hảo hảo yêu thương đi ~ Mẹ nó, lần trước còn dám bắt lão tử luyện tập động tác, hiện tại lão tử liền diễn động tác cho ngươi xem! Làm như thế này sao? Có phải khoa tay múa chân như thế này không?” Lưu Phong hung tợn nói, mông chầm chậm đông vào giữa cái mông rắn chắc của Đại Vũ.

“A… Ta sai rồi… Phong… Tha ta… Cho ta chìa khóa… Cho ta bắn đi… Cầu ngươi…” Đại Vũ cơ hồ là khóc lóc xin tha thứ.

“Bây giờ mới biết sai? Lão tử chơi chết da^ʍ tiện ngươi!!”

“Ân… Biết… Biết sai rồi… A…”

“Muốn bắn sao? Gọi ba ba!”

“Ba ba… Ba ba… Ba ba…” Đại Vũ kêu lên vài tiếng!!

“Ha ha… Nhi tử ngoan, không dễ dàng như vậy nha, nhịn một chút cho lão tử, một lát nữa còn nhiều tiết mục rất hay, ha ha!” Lưu Phong hung tợn cười.

“A… Người vừa nói, chỉ cần… Ta cho ngươi chơi, ngươi liền đem… Đem chìa khóa mở ra cho ta… Ngươi… Ngươi thế nào… Không giữ lời… A… Thật muốn bắn… Thật thoải mái… Thật lớn… Ngô… Cầu ngươi… A… Ba ba…” Đại Vũ bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Không giữ lời… Da^ʍ tiện ngươi không phải thích ta vô lại không giữ lời cùng gậy thịt ba ba to lớn chơi ngươi như thế nào sao?”

“A… A…”

“Nếu chơi lỗ hậu của ngươi trước mặt Hoành, ngươi cảm thấy thế nào??” Lưu Phong thấy được chúng ta chạy ở bên cạnh, một bàn tay cố ý đem quần áo vén lên, động tác đột nhiên chậm lại, cơ bụng rắn chắc lộ ra, hơi hơi co rút.

Eo của Đại Vũ cũng hơi uốn lên theo động tác này, cánh mông kẹp chặt chậm rãi phối hợp theo, cơ bụng cũng bị Lưu Phong đem lộ ra. Lưu Phong thô bĩ nhìn ta cười mà từ từ thao Đại Vũ, toàn bộ cảnh tượng như vậy đều hiện ở trước mắt ta.

“A… Muốn bị đâm chết… Rút ra nhanh lên đi… Bị đâm chết… A…” Động tác này tuy rằng chậm thế nhưng có thể cho Lưu Phong đâm càng sâu vào.

Nghĩ Đại Vũ không phát hiện chúng ta ở bên cạnh hắn, Húc lập tức thả chậm tốc độ, giữ đúng cự ly mà chạy theo ở phía sau.

“A… Ngươi nói thử xem… Bị gậy thịt to của học sinh lưu manh chơi có cảm giác gì a?” Trịnh Đào đắc ý cười, nói.

Đại Vũ thân thể rắn chắc, ở giữa hai nam nhân cố sắc vặn vẹo, nhưng vẫn là không thể thoát khỏi trêu đùa của Lưu Phong ở phía sau. Hơn nữa, Lưu Phong miệng cũng không nhàn rỗi, ở phía sau gặm cắn cổ Đại Vũ, giống như thú vật giao phối cùng với con cái, giống như cắn sau gáy của con thú cái vậy.