Lúc Đồng Yến tan tầm vào ngày Chủ nhật thường bớt chút thời gian lại đây thăm tôi, nhìn thấy quần áo tới tay, cơm ăn tới miệng, sống cuộc sống sâu gạo thì không khỏi hô to “hâm mô cùng ghen tị”.
Ngay lúc này, cô ấy vừa mới tan việc liền chạy đến đây chỉ vào mặt tôi: “Cậu nha, hoàn toàn là cuộc sống bị bao dưỡng.”
Phốc____________
Ngụm nước tôi vừa uống vào miệng liền phun thẳng tới mặt Đồng Yến, phun cô nàng tới thương tích đầy mình. Thời điểm cô ấy vừa ở trong toilet sửa sang vừa chửi bậy, tôi ngơ ngẩn tựa vào đầu giường nghĩ về hai từ “bao dưỡng”. Hiện tại tôi ở nhà của Lục Bách Nghiêu, ăn của Lục Bách Nghiêu, cái này giống như…………….. cùng bao nuôi thật không có gì khác biệt cả.
Tối hôm đó, lúc Lục Bách Nghiêu trở về nhà cũng gần 12 giờ, trễ đến mức ngay cả người giúp việc cũng được tôi cho về nhà nghỉ ngơi rồi. Mặc dù về trễ như thế nào Lục Bách Nghiêu cũng sẽ đứng trước cửa phòng nhìn tôi, chính là hôm nay đã trễ đến vậy, anh ta vẫn còn nhìn thấy tôi chưa ngủ mà nằm trên giường xem TV, trên mặt rõ ràng có chút kinh ngạc.
Toàn thân anh ta bốc mùi men, trên mặt còn đỏ ửng, rõ ràng là bộ dạng của người say rượu, đêm nay chắc là ra ngoài xã giao hoặc là cùng đám bạn bè hồ bằng cẩu hữu ầm ĩ.
Anh ta đi tới trước giường của tôi, trên người còn lưu lại mùi rượu nồng nặc, đi dến một nửa đường thì dừng lại, ngượng ngùng nhìn tôi: “Ngủ không được sao? Sao còn chưa ngủ?”
Tôi dùng điểu khiển tắt TV, quay đầu nhìn anh ta: “Không có, tôi đang đợi anh.”
Đối với câu trả lời này của tôi, trình độ kinh ngạc của Lục Bách Nghiêu không kém gì sao Hỏa đυ.ng Địa cầu: “Chờ tôi làm gì?”
“Đương nhiên là chờ anh về nhà!” Tên ngu ngốc này, ngay cả vấn đề ngu ngốc như vậy cũng phải hỏi, nếu không phải vì chờ anh ta về để hỏi cho rõ vấn đề nghi hoặc trong lòng thì làm sao đến nổi nữa đêm còn không ngủ mà xem loại phim truyền hình nhàm chán này để gϊếŧ thời gian.
Tôi vừa dứt lời liền thấy tên ngu ngốc này đứng trước mặt tôi cười hì hì giải thích: “Đêm nay là sinh nhật của một người bạn, uống nhiều đến nổi gần như điên rồi.”
Bộ dạng này của Lục Bách Nghiêu rất giống một học sinh tiểu học đứng ở kia giải thích với phụ huynh nguyên nhân về trễ, tôi còn chưa già đến mức làm mẹ anh ta chứ? Tuy rằng nhìn mẹ anh ta vẫn còn rất trẻ tuổi.
Tôi nhìn thấy độ cong khóe miệng của Lục Bách Nghiêu càng ngày càng lớn, không biết là trúng tà ở chỗ nào, tôi ngượng ngùng quay về: “Anh nói cái này làm gì? Tôi lại không có hỏi.” Trên thực tế việc anh ta về muộn chẳng có liên quan gì đến tôi nhưng tôi chính là người không có kiên nhẫn trong việc chờ đợi.
“Lục Bách Nghiêu, tôi có một việc muốn hỏi anh.” Nhìn anh ta đứng cách xa tôi mấy thước làm tôi không có kiên nhẫn rống: “Anh có thể qua đứng gần đây một chút được không?”
Đứng xa như vậy, nhìn không được tự nhiên muốn chết.
Lục Bách Nghiêu đứng yên tại chỗ bất động, chính là nháy nháy cặp mặt đào hoa, thì thào nói: “Tôi còn chưa tắm rửa, trên người có mùi rượu.”
Tôi bày ra bộ dáng “nữ lưu manh” vô cùng nhuần nhuyễn: “Kêu anh lại thì cứ lại đi.”
Lục Bách Nghiêu cực kỳ phối hợp, sau đó ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh giường, quay đầu hỏi tôi: “Nói đi, muốn hỏi chuyện gì?”
Nhìn bộ dạng hiện tại của Lục Bách Nghiêu, làm sao tôi có thể không biết xấu hổ mà nói hai từ “bao dưỡng” ra ngoài miệng được. Tuy rằng đại đa số thời điểm tôi đều bất kể hình tượng người đàn bà chanh chua nhưng tốt xấu gì trong lòng cũng ẩn giấu trái tim nữ sinh non nớt, mỏng manh mà.
Mẹ nó, hôm nay làm cho lão nương ở trước mặt Lục Bách Nghiêu nói hai từ “bao dưỡng” thật đúng là………….thật sự ngượng ngùng.
Lục Bách Nghiêu nhìn bộ dạng nhấp nhổm của tôi, cuối cùng không nhịn được nói: “Có gì thì cứ hỏi đi, đã trễ thế này rồi, hỏi xong cô có thể đi ngủ sớm một chút.”
Tốt, đây là anh nói nha, lão nương không cần quan tâm bình đã mẻ lại sứt rồi.
“Lục Bách Nghiêu, không phải bây giờ anh đang bao nuôi tôi chứ?!”