Tưởng Là Hoàn Thành Nhiệm Vụ Xuyên Qua Ở Các Thế GIới, Thực Tế Lại Làm NPC Ở Vô Hạn Thế Giới

Chương 1: Áo Cưới Trắng 1

Bóng đêm như bị màu đen tô lên, toàn bộ nhà trong thôn Đường gia đều chìm trong bóng tối chỉ trừ bỏ một nhà. Đường Sương Ý đứng trước một gian nhà lọt gió, một tay cầm đèn pin một tay khác bưng một cái chén bể vừa dơ lại còn thủng một lỗ.

Trong phòng quá mờ Đường Sương Ý đứng đối diện cửa phòng, tay cầm đèn pin chiếu thẳng vào nhà, có chút ánh sáng từ đèn phản chiếu lên một nữa gương mặt của Đường Sương Ý, có thể thấy đây là một gương mặt tinh xảo lại do nhiều ngày không được chăm sóc nên trong dơ bẩn.

Đường Sương Ý mặc một cái áo bông màu đỏ của nữ , do khung xương nhỏ nên mặc rất vừa vặn.

"Tiến vào." Thanh âm khàn khàn đem tinh thần mơ hồ của Đường Sương Ý kéo về, ngón tay vô ý thức cọ lên tường nhà u ám , tường thô ráp lại trộn lẫn một chút huyết sắc.

Cảm giác đau đớn làm Đường Sương Ý rụt lại ngón tay, nhờ ánh sáng mà nhìn thấy ngón tay của mình bị trầy da còn dính bụi, không biết có bị nhiễm khuẩn hay không? Nước mắt từ khóe mắt rớt xuống, đây chỉ là phản ứng sinh lý.Nơi này là... Hồi tưởng ký ức Đường Sương Ý nhớ mình đang ở là một biệt thự ven biển, nhưng bây giờ lại...

Không gian đã bị thay đổi đây là nhiệm vụ ở thế giới mới? Nhưng Đường Sương Ý còn không có tiếp thu cốt truyện của nhiệm vụ, hệ thống phỏng chừng bị chậm, Đường Sương Ý nghĩ mình nên đứng ngoài này một chút.

"Tiến vào."

Chủ nhân của tiếng nói là một cô gái mặc chiếc áo đơn sơ, cô có mái tóc đen dày xỏa trên vai chặn hơn phân nữa khuôn mặt, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Đường Sương Ý nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng nghe theo lời cô gái đi về phía trước.

"Bang!" Đường Sương Ý vừa vào cánh cửa đã bị đóng lại, quay đầu xem thì đã bị đóng kín mít. Đường Sương Ý không thể lùi đành đi đến trước mặt cô gái, trong đầu hiện ra tên của cô gái là Đường Sổ là chị ruột của Đường Sương Ý, kỳ thật là một cô gái trẻ, vẻ mặt nhìn có chút ngây thơ nhưng khuôn mặt đỏ ửng không bình thường, đôi mắt nữa khép dựa vào tường.

"Chị...." Đường Sương Ý để tay lên trán Đường Sổ, nóng hơn bình thường rất nhiều, dùng chút ít tri thức chữa bệnh có hạn của mình, Đường Sương Ý suy đoán Đường Sổ đang phát sốt. Đường Sổ nhìn chăm chăm vào người trước mặt với ánh mắt khinh thường, do đang cuối đầu sửa lại cổ áo cho Đường Sổ nên Đường Sương Ý bỏ lỡ ánh mắt có chút khinh thường lại muốn gϊếŧ người của Đường Sổ.

Đôi mắt của Đường Sổ không có tình cảm làm người nhìn có chút sợ hãi, con ngươi của nàng không có chút ánh sáng giống với đôi mắt người chết. Vì Đường Sương Ý không có tri thức về phương diện này nên hắn chỉ cảm thấy đôi mắt của Đường Sổ vừa đen vừa đẹp, tròng đen lớn hơn bình thường nhưng rất xinh đẹp có lẽ do bị bệnh nên có chút vô hồn.

Hiện giờ thời tiết rất lạnh nên chân mang giày bông của Đường Sương Ý đều bị lạnh đến không có cảm giác, đi đường toàn nhờ vào kí ức cơ bắp, làn da bị lộ ra bên ngoài đều bị khô đến nứt ra, mà Đường Sổ... Đường Sương Ý nhìn trên người nàng mặc áo đơn sơ, Đường Sương Ý mím môi. Trên người Đường Sương Ý còn mặc một cái lông ở bên trong, nếu cởϊ áσ bông bên ngoài ra đại khái cũng không lạnh bao nhiêu?

Đường Sương Ý do dự một chút nhìn Đường Sổ đang lạnh đến phát run, cuối cùng đem chiếc áo bông mình đang mặc cởi ra khoác lên người nàng.

"Hắt xì!" Đường Sương Ý bị lạnh run lên, nhưng vẫn đem áo bông mặc cho Đường Sổ, nâng lên cánh tay của Đường Sổ phát hiện phía trên đều là vết thương màu hồng màu tím đan xen , có chút vết thương còn bị thối rữa.

"Chị...." Đường Sương Ý ngồi xổm xuống muốn xem cho kỹ thì Đường Sổ lại cướp đi chén cơm mà cậu đang cầm trên tay, không đợi Đường Sương Ý phản ứng lại nàng một tay chống tường từ từ đi đến góc tường.

Trong phòng cái gì cũng không có, dù là một chiếc giường, bàn ghế hay bất cứ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày nào, giống một cái phòng bị bỏ trống. Đường Sương Ý đem đèn pin chiếu đến trong góc tường phát hiện còn nằm một người nữa. Cả người cuộn tròn tóc lại dơ lại rối tùy ý rơi trên mặt, cơ thể người đó không ngừng phát run, nhìn Đường Sổ đến liền duỗi tay nắm lấy cổ tay Đường Sổ. Đường Sương Ý bị dọa lui về sau một bước, tay của người kia chỉ còn da bọc xương, móng tay đều là màu đen bùn đất, nhìn như tay của một con cương thi.

Đường Sổ không có sợ hãi mà lấy tay vỗ nhẹ vào lưng người kia như đang trấn an, dùng cái muỗng múc nước cháo trong chén đút đến trong miệng người kia. Đường Sổ đem tóc người đang nằm trên mặt đất vén đến phía sau nách tai.

Lần đầu tiên, Đường Sương Ý tiến vào một phó bản như vậy, vì hệ thống làm việc thiên vị nên dĩ vãng Đường Sương Ý đều xuyên tiến vào cơ thể của thiếu gia nhà giàu chưa bao giờ gặp qua loại này cảnh tượng.

Rét lạnh xâm nhập vào tay chân làm Đường Sương Ý bị lạnh đến tê dại, Đường Sương Ý chà xát tay mình.

"Mày còn không đi?" Âm thanh của Đường Sổ có chút ách, khi nói chuyện còn tạm dừng rất giống thanh âm của điện tử, làm người nghe có chút không thoải mái, nhưng do chưa có ký ức nên đầu óc Đường Sương Ý không quá rõ ràng nên mơ màng đáp: "Chị không đi sao?" Cái phòng này lại không có giường.

Đường Sổ đột nhiên ngẩng đầu, Đường Sương Ý phát hiện môi nàng có chút hồng như là nhiễm huyết, trên mặt đỏ ửng đã không có, sắc mặt lại có chút trắng bệch kết hợp với đôi môi nhiễm đỏ nhìn có chút dọa người, hắn nhìn thấy môi Đường Sổ động động: "Đi?"

Giác quan thứ sáu của Đường Sương Ý bảo rằng nên mau chóng rời đi nơi này, nhưng đạo đức lại làm Đường Sương Ý vô pháp nhìn đến hai người ăn mặc đơn sơ vào mùa đông, bị đông lạnh đến run bần bật, bị người mặc kệ.

Đường Sương Ý cắn một chút đầu lưỡi làm mình thanh tỉnh: "Đi phòng của em."

Đường Sổ nghe câu nói đó có chút vui vẻ, khóe miệng hướng lên trên câu: "Vậy còn nàng đâu?"

Đường Sương Ý cúi đầu vừa lúc đối diện cùng đôi mắt của người nằm trên mặt đất, hắn sợ tới mức tay run lên làm đèn pin rớt trên mặt đất, nó chớp hai lần rồi tắt.

Trong phòng chỉ còn bóng tối, Đường Sương Ý nghi ngờ mình bị hoa mắt? Đường Sương Ý run run, như thế nào lại nhìn đến đôi mắt của một người chỉ có tròng trắng?

"Vậy còn nàng?" Đường Sổ không biết khi nào đã đến Đường Sương Ý trước mặt, ở bên tai hỏi.

Nhưng kỳ quái là Đường Sương Ý không có cảm giác đến hơi thở của Đường Sổ.

"Cũng đi phòng của em a."

Đường Sương Ý trả lời một cách đương nhiên, tuy người nằm trên mặt đất có điểm không bình thường, nhưng chẳng lẽ để người đó phải bị lạnh?

"Tê..." Đường Sương Ý bắt lấy tay Đường Sổ không biết đặt trên cổ mình khi nào, tay của Đường Sổ vừa lạnh vừa cứng. Đường Sương Ý bị lạnh đến run run.

"Chị muốn em cõng cõng chị sao?" Đường Sương Ý nghĩ như thế khi tay của Đường Sổ đặt lên cổ mình, hắn cảm thấy do Đường Sổ sinh bệnh nên muốn thế.

Đường Sương Ý nghiêm túc nói: "Em có khả năng cõng không nổi chị, hay để em đỡ chị đi."

Phía sau Đường Sương Ý nhất thời không âm thanh, ở trong thế giới bóng tối cảm quan của người sẽ bị vô hạn phóng đại, sợ hãi cũng như vậy. Đường Sương Ý định lên tiếng thì nghe Đường Sổ nói chuyện: "Đi."

Trong bóng tối, không ai phát hiện nàng có chút thảm đạm mỉm cười, trong lòng có chút suy đoán.

Giống nhau như đúc đối thoại, Đường Sổ trong mắt oán độc biến thành không thể tin tưởng, là em ấy sao?

Hôm nay trời không trăng không sao không gió đầy mây nên cả làng đều chìm trong bóng tối

“Bà ấy……” Đường Sương Ý vẫn không nhớ được quan hệ của mình và người nằm trên mặt đất là cái gì.

Đường Sổ biết người mà Đường Sương Ý nói là ai nên nói: “Bà ấy sẽ theo kịp.”

Đường Sổ không cần Đường Sương Ý đỡ mình đi mà tự đi theo phía sau, vì đèn pin bị hỏng nên Đường Sương Ý chỉ có thể dựa vào cảm giác để đi, mặt đất có chút gập ghềnh khó đi, một số chỗ còn có vũng bùn.

Đường Sương Ý chân thấp chân cao mà đi đằng trước nhưng do trời quá tối không thấy được cục đá phía trước liền bị vấp té về phía trước. Đường Sương Ý nhắm mắt chờ đợi đau đớn đến nhưng chưa đợi cậu ngã xuống đã bị một đôi tay gắt gao kéo lấy tránh được một kiếp.

Chưa đợi cậu định thần thì cả người đã nằm lên một tấm lưng gầy gò, Đường Sổ cõng cậu.

Đường Sương Ý giãy giụa một chút: “Chị, để em tự đi.”

“Đừng nhúc nhích.” Sức lực Đường Sổ rất lớn, hoàn toàn kiềm chế Đường Sương Ý.

Phòng Đường Sương Ý cách căn nhà mà Đường Sổ ở rất gần, chỉ có vài bước là tới nhưng cậu lại cảm giác là đi rất lâu mới đến. Đến mình phòng của mình Đường Sương Ý nhảy xuống từ lưng Đường Sổ, cậu lần mò trong tối mở công tắc đèn.

Đèn vừa sáng Đường Sương Ý theo bản năng nhắm lại mắt do kháng cự cường quang của ánh đèn màu trắng trong phòng. Chưa đợi cậu thích ứng thì đèn liền bị tắt.

“Ngủ, lãng phí điện.”

Đường Sương Ý suy nghĩ một chút mới hiểu được lời nói của Đường Sổ, ừ một tiếng.

Sau đó nắm lấy tay Đường Sổ nois: “Chị cùng…… Bà ấy ngủ đầu giường đi em sẽ ngủ ở đuôi cho.”

Đường Sổ cùng người phụ nữ đang bò dưới mặt đất có chút kinh ngạc khi nghe được lời này họ đã chuẩn bị ngủ ở dưới đất.

“Cũng được, không chê chúng tôi sẽ làm dơ giường sao?”

Đường Sương Ý đang dọn lại chỗ ngủ của mình, nghe vậy sửng sốt một chút: “Quá khuya rồi để ngày mai em nấu nước cho chị cùng bà ấy tắm.”

Đường Sương Ý cuộn tròn thành một cục trong góc để lại khoảng trống đủ cho hai người: “Hai người ngủ ở đó đi.”

Trong bóng tối nên Đường Sương Ý cũng không có thấy người phụ nữ là bò trên mặt đất chứ không phải đi cũng không có phát hiện chân Đường Sổ không có chạm đất.

Hệ thống kết nối được với Đường Sương Ý muộn hơn những lần trước do xảy ra chút sai lầm, đáng lẽ Đường Sương Ý được truyền tống đến một cái khủng bố thế giới có tính nguy hiểm không lớn, nhưng truyền tống lại ra chút vấn đề, cái phó bản này có điểm nguy hiểm, nó đang chuẩn bị đánh thức Đường Sương Ý để nói cho cậu biết những điều cần chú ý trong phó bản lần này.

Nhưng dù là trí tuệ nhân tạo thì hệ thống cũng cảm giác được một tia sợ hãi, nó rà quét một chút nhìn thấy ba cái quang điểm xuất hiện trong nhà lâm vào trầm mặc.

Đường Sương Ý ngủ rất sâu tư thế ngủ lại kém từ trong cuối giường đã lăn đến chính giữa giường mà bên cạnh đang ngồi hai người phụ nữ đầu tóc rũ rượi, Đường Sổ đang cầm lược chải đầu cho người phụ nữ hôm qua bò trên mặt đất.

Đường Sổ đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Đường Sương Ý, động tác trên tay cũng không hề dừng lại, nàng vẫn luôn chải đầu cho người phụ nữ đó, trong miệng dùng ngữ điệu rất kỳ quái lập đi lập lại bài vè: “Một lược, chải đến đuôi, hai lược đầu bạc tề mi, ba lược con cháu đầy nhà……”

Niệm đến con cháu đầy nhà thì Đường Sổ nở một nụ cười cổ quái, khóe miệng kéo dài cho đến khi rách hơn phân nữa gò má nhìn khủng bố lại dọa người.

Mà Đường Sương Ý lại không có phát hiện bất luận cái gì dị thường, tướng ngủ chữ đại ngang ngược banh hai tay hai chân bá chiếm cả cái giường.

Hệ thống không nói một lời, nó cảm giác nữ quỷ khủng bố kia như xuyên thấu qua Đường Sương Ý thấy được nó, nhưng Đường Sổ không có gì biểu hiện, chỉ càng cúi thấp đầu hơn.

Đường Sương Ý ngủ một giấc ngon đến khi ánh mặt trời chiếu thẳng vào phòng mới thức. Xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái, ký ức tối hôm qua chậm rãi thu hồi, tỉnh ngủ hơn phân nữa mới phát hiện mình chính ngủ ở chính giữa giường. Nhớ tới tối hôm qua mình lời thề son sắt mà nói muốn đem đầu giường để lại cho Đường Sổ cùng người phụ nữ kia lại đã quên tướng ngủ xấu của mình, nhớ đến tướng ngủ kia mặt liền hồng một mảnh .

Nghĩ đến đây Đường Sương Ý xốc chăn nhanh chóng mang giày tính đi tìm Đường Sổ.

Đường Sổ đã hạ sốt chưa?

【 Sương Sương! 】 Thanh âm điện tử của hệ thống làm ánh mắt Đường Sương Ý sáng ngời.

【 Cậu phải cẩn thận……】

Hệ thống còn không có nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Hôm nay Đường Sổ đem đầu tóc buộc cao lên, phía sau nàng là người phụ nữ cùng đi hôm qua, người kia cũng đem đầu tóc buộc lên, vết bẩn trên mặt cũng được lau sạch sẽ, nên thấy rõ khuôn mặt.

“Mẹ, em trai thức rồi.” ánh mắt Đường Sổ lăng lăng mà nhìn chằm chằm Đường Sương Ý, giống muốn đem cậu nhìn xuyên qua.

Đường Sương Ý kinh ngạc một cái chớp mắt, đang có chút sợ người phụ nữ chỉ có tròng trắng mắt kia, giờ phút này nghe thấy người này chính là mẹ của thân thể mình xuyên vào trong phó bản này, chút sợ hãi này liền biến mất, nghĩ đến thái độ tối hôm qua của mình có chút áy náy, tiến lên hai bước ôm lấy cánh tay của nàng. Không biết vì cái gì, cậu lại có cảm giác thân thiết với các nàng, rõ ràng lá gan của cậu đặc biệt nhỏ nhưng lại không cảm thấy người trước mắt này có chút khủng bố.

“Mẹ ngồi đi đừng đứng.”

Diêm Thục Ninh không có mở miệng mà xoay đầu nhìn Đường Sương Ý chỉ là biên độ quay có chút không bình thường, nhưng bị cổ áo che giấu một chút. Nàng dùng cặp mắt chỉ có tròng trắng nhìn vào Đường Sương Ý.

Đường Sương Ý nuốt nuốt nước miếng, cậu cảm thấy người trước mặt có chút khủng bố, theo bản năng buông tay. Nhưng vừa buông tay Đường Sổ cũng xoay đầu nhìn lại, tay Đường Sổ rũ xuống móng tay đột nhiên biến dài.

Bất quá ngay sau đó, Đường Sương Ý lại giơ tay đỡ Diêm Thục Ninh ngồi trên giường. Đây là mẹ của mình, chỉ là đôi mắt có chút vấn đề, làm con đâu thể nào vì mẹ bị bệnh mà sợ hãi.

Đường Sương Ý đối với Đường Sổ cười cười, giờ khắc này tâm Đường Sổ chậm rãi rơi xuống, sẽ không có người sẽ như vậy thiên sứ mà cười với nàng như vậy. Chỉ có em ấy, em ấy đã trở lại.

Đường Sương Ý lớn lên rất giống Diêm Thục Ninh, cậu kế thừa sắc đẹp của Diêm Thục Ninh, cùng người cha đầy mặt dữ tợn không giống một chút nào, cười lên giống cái một thiên sứ nhỏ.

Trước khi Đường Sương Ý sinh ra Đường Sổ đã chờ mong sinh mệnh này tiến đến, chỉ tiếc ở địa phương như vậy, nó cũng không có hình thành nhân cách bình thường cũng may sau lại khối thân thể nay bị thay đổi linh hồn.

Nàng không cho rằng linh hồn đến sau kia là cô hồn dã quỷ, nếu muốn nói là quỷ thì nàng cảm thấy là cái trước mới đúng.

Đường Sương Ý bưng lên cái ly uống một ngụm, nước có vị hơi ngọt, làm cậu nhớ đến kẹo mềm trái cây mà mình thích nhất, theo bản năng nói thầm: “Nếu là hiện tại có kẹo tiểu hùng ăn thì tốt quá.”

“Kẹo?” Đường Sổ dịu dàng cười, nhớ tới Đường Sương Ý rất thích ăn kẹo liền nói: “Đợi mấy ngày nữa tới ngày kết hôn của chị, em sẽ có kẹo ăn.”

Nói xong câu này Đường Sổ như nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, chiều nay có một ít sinh viên tình nguyện sẽ tới, em đi cửa thôn đón bọn họ nha.”

Đường Sổ cắn mạnh đầu ngón tay mình từ miệng vết thương chảy ra máu màu đen: “Ngô…… Còn có mấy người bà con của anh rễ, em có thể tìm bọn họ lấy kẹo ăn.”

Đường Sương Ý cười lộ ra hai viên răng nanh, gật gật đầu: “Yeah! Buổi chiều em sẽ đi đón bọn họ.”

Đường Sổ nhìn nụ cười tươi của cậu hơi hoảng hốt một chút.

Thật tốt, em ấy đã trở lại.

Hơn nữa…… Đường Sổ ánh mắt chuyển hướng cửa thôn.

Lại là một đám người từ ngoài đến không biết sống chết, nàng theo bản năng liếʍ liếʍ môi.