Vừa Biến Dị Đã Bị Đối Thủ Không Đội Trời Chung Đè Ra

Chương 1

“Tích —— xác thực danh tính thành công, chào mừng trở lại căn cứ An Châu. Nhân viên liên quan vui lòng nhanh chóng đi qua.”

Khi một giọng nữ điện tử lạnh lùng vang lên, cửa thang máy trên mặt đất của căn cứ An Châu từ từ mở ra, hai chiếc xe bọc thép bản dài một trước một sau chạy vào bên trong.

Ba năm trước đây, tia gamma từ vũ trụ bắn quét xuống địa cầu, một cuộc khủng hoảng xác sống nổ ra trong nhân loại, Trung Quốc phản ứng nhanh chóng, mở chín căn cứ dưới lòng đất đã sớm xây dựng làm nơi trú ẩn cho các dân bị nạn, căn cứ An Châu chính là một trong số đó.

Căn cứ An Châu dành sáu tháng đầu để tập hợp những người đột biến dị năng do tia sáng, thành lập đội thăm dò, cứu trợ nạn dân, khôi phục lại trật tự trong thời gian nhanh nhất.

Hiện giờ, 50.000 người trong căn cứ sống dựa vào nguồn cung cấp được đội thám hiểm thu thập thường xuyên từ mặt đất.

Trong thang máy phía trên căn cứ An Châu, hai chiếc xe bọc thép chở các thành viên của hai đội thám hiểm 0705 và 0718 vừa hoàn thành nhiệm vụ.

Mối quan hệ giữa hai đội từ đội trưởng đến các thành viên có thể nói là y như nước với lửa.

Trong chiếc xe bọc thép 0705, một thanh niên ngồi ở ghế phụ đang nhai kẹo cao su với vẻ mặt có phần khinh thường, “Móa, 0718 ra vẻ cái gì chứ, cho dù lần này gϊếŧ hơn chúng ta mấy con xác sống, cũng chỉ chênh lệch có 1000 tích phân thôi chứ mấy.”

“Phải đó, nhìn thực lực của đội trưởng bọn họ đi, theo tôi thấy từ đội trưởng đến các thành viên trong đội, chả ai làm được cái gì cả.” Một thành viên khác tỏ vẻ đồng ý.

Thanh niên ngồi phía sau thành viên kia xoa xoa mắt, “Cũng không thể nói như vậy, đội trưởng Tô Vũ vẫn rất mạnh, có thể người dị năng có thể sử dụng hệ thuỷ đến mức độ này cũng không nhiều lắm.”

Thanh niên nghe đồng đội khen Tô Vũ, rất không ủng hộ, “Có mạnh đến đâu thì có thể qua được đội trưởng chúng ta sao?” Cậu ta quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi ở phía sau ghế điều khiển, nịnh nọt hỏi: “Đúng không, đội trưởng?”

Người được cậu ta gọi là đội trưởng tên Sở Thành Phong, còn rất trẻ, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra chiếc mũi thẳng và chiếc cằm xinh đẹp. Khí áp quanh người của hắn cực thấp, cả người tản ra uy thế của cấp trên.

Hắn nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn chằm chằm thanh niên phía trước, chậm rãi nói: “Đội trưởng Vọng Nghị, trừ 300 tích phân, trở về lãnh phạt.”

Khuôn mặt của thanh niên lập tức suy sụp, vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Đội trưởng, tôi sai rồi.”

Đáng tiếc Sở Thành Phong không nể tình chút nào.

Thang máy chậm rãi hạ xuống, ước chừng sau khi hạ xuống 100 mét, cánh cửa lại mở ra lần nữa.

Hai chiếc xe lần lượt ra khỏi thang máy, chạy đến bãi đậu xe ngầm của căn cứ An Châu. Sau khi đậu xe xong, các thành viên của hai đội nhảy xuống xe, đi về phía trạm kiểm soát an ninh.

Trạm kiểm tra an ninh được trang bị ba trang bị để kiểm tra tình trạng cơ thể, chủ yếu là kiểm tra xem có ai mang virus xác sống hay không.

Một số nhân viên y tế ngồi sau bàn, tập trung vào màn hình máy tính, phía sau bọn họ có hai đội quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng đang đứng thẳng tắp.

Sở Thành Phong và Tô Vũ dẫn theo thành viên của hai đội xếp thành hai hàng, mãi cho đến khi tất cả các thành viên đều thuận lợi thông qua kiểm tra an ninh, nhân viên y tế và quân nhân duy trì trật tự mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhân viên y tế cười chúc mừng Sở Thành Phong và Tô Vũ: “Chúc mừng đội trưởng Sở, đội trưởng Tô thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, chào mừng trở lại nội thành của căn cứ An Châu.”

Sở Thành Phong và Tô Vũ bắt tay với bọn họ, sau đó au đó hai đội bước vào hành lang, trong hành lang cứ mười mét lại có cửa kim loại, bọn họ liên tiếp xuyên qua ba cánh cổng, cuối cùng trở lại nội thành của căn cứ An Châu.

Căn cứ An Châu dưới mặt đất có bảy tầng, tầng thứ bảy bọn họ ở là phần cốt lõi của toàn bộ thành phố dưới lòng đất. Cấp cao, quân đội, phòng nghiên cứu khoa học và phòng chăm sóc trẻ em của căn cứ đều được xây dựng tại đây.

Sở Thành Phong và Tô Vũ đứng sóng vai ở trước cửa.

Tô Vũ có mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt rất anh tuấn, thân hình của anh cao lớn, vai rộng eo hẹp, một đôi chân dài bên trong ủng quân đội, trông rất khỏe, màu da thì đen hơn Sở Thành Phong, hiện ra một màu lúa mì khỏe mạnh.

Anh nhướng mày nhìn về phía Sở Thành Phong, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Đội trưởng Sở, nhiệm vụ lần này cám ơn.”

Hai đội của họ lần này cùng được cử đi kthăm dò mặt đất, tiểu đội mà Tô Vũ dẫn đầu phát hiện ra kho hàng lớn, đánh chết 73 con xác sống, tốt hơn tiểu đội của Sở Thành Phong rất nhiều.

Dựa theo quy tắc tích phân trong căn cứ, sau nhiệm vụ lần này, chênh lệch tích phân giữa hai đội chỉ là 1.000.

Sở Thành Phong nhìn Tô Vũ, người đàn ông trước mắt mang tinh thần phấn chấn, khuôn mặt anh tuấn, trong lòng hắn tự dưng lại có chút khô nóng khó hiểu, vì thế yên lặng dời tầm mắt, chỉ là lạnh nhạt “Ừm” một tiếng để trả lời.

Phản ứng của hắn làm cho Tô Vũ hết sức khó chịu, cũng lập tức quay đầu đi, không muốn nói thêm một câu nào với Sở Thành Phong nữa.

Sau khi Sở Thành Phong và Tô Vũ dặn dò đơn giản các thành viên trong đội của mình thì cả đội giải tán, hai vị đội trưởng phải đến văn phòng tư lệnh báo cáo tình hình.

Lần này bọn họ phát hiện ra nhà kho của một chuỗi siêu thị, bên trong có mười tấn vật tư, nếu có thể thuận lợi vận chuyển vật tư về căn cứ An Châu, chắc chắn sẽ là sự đảm bảo cho cuộc sống của 50.000 người.