Hắc Tổng, Thiếu Phu Nhân Lại Muốn Ngoại Tình !

Chương 2: Cưỡng ép liên hôn

Đôi bàn tay run rẩy nắm chặt cất bước quay đi không chút do dự, ba cô thét lớn ra lệnh cấm túc nhốt cô trong phòng mặc cô làm loạn gào thét.

" Ông không có quyền làm vậy!! Thả tôi ra!! "

" Diệp La Manh Hạ, ba nợ con ân tình này. "

Cô vùng vẫy đạp mấy tên vệ sĩ ngã lăn ra đất bực dọc tiến đến cạnh người ba ruột của mình.

Vốn muốn buông lời trách móc nào ngờ lại bị đám vệ sĩ to con hơn giữ lại kéo cô vào phòng khóa nhốt lại bên trong.

Mã Tiểu Yên sốt ruột khuyên ông bình tĩnh lại.

Đứa con trai trưởng của Hắc gia vốn không phải con người mà là cầm thú, tin đồn hắn tung hoành gϊếŧ người không chớp mắt đến cả cảnh sát cũng không dám nhúng tay vào vì không có khả năng buộc tội hắn.

Điệu cười mãn nguyện sau khi xơi tái con mồi đẫm máu mấy ai cũng khϊếp sợ, vậy mà ông lại dám đưa con gái ruột vào hang sói chỉ vì lợi ích của công ty.

Diệp lão gia thở dài ngao ngán.

" Con bé vốn ương ngạnh, sẽ ổn thôi. "

Manh Hạ lại chẳng hề hay biết con người tàn độc của người chồng sắp cưới, vì hắn mà cô bị cấm túc trong phòng thề lên với trời nhất định sẽ dày vò hắn đến cùng.

Từ bé đến lớn cô chưa bao giờ để mình phải chịu uất ức, tự thân làm ra cái thang thoát hiểm bằng đống chăn ga trong phòng.

Đến bữa trưa người hầu bưng bê thức ăn vào bên trong mới phát hiện căn phòng trống không người thì biến mất, hoảng quá chạy vội báo cho lão gia.

" Tiểu thư biến mất rồi!! "

Việc cô chạy trốn không nằm ngoài dự đoán của ông, không vội vã mà từ tốn húp tách trà còn nóng ấm.

" Để nó trải nghiệm cuộc sống khốc liệt rồi sẽ sớm trở về thôi. "

Đi được một quãng đường dài rồi bụng thì đói lả, tiếng kêu réo thoát lên cả người mềm nhũn mệt mỏi.

Bỗng mùi hương của món bít tết cô yêu thích tỏa lên thơm nức mũi, lần theo mùi hương tiến đến gần một gã đàn ông trẻ trung đang cầm một túi đồ bao bọc cẩn thận.

Diệp La Manh Hạ lao đến cướp lấy ôm giữ khư khư trong lòng.

" Tôi sắp chết đói rồi, lần sau trả anh gấp ba lần! "

Đối phương chết lặng chưa kịp định hình cô đã phóng đi mất hút.

Tìm đến một góc vắng vẻ cô an tâm mở bọc thức ăn ra thỏa mãn hưởng thụ. Chỉ trong chốc lát bọc bít tết đã bị cô chén sạch sẽ.

" Lấy lại được năng lượng rồi. "

Trên người không một xu dính túi, thẻ đen cũng bị đóng băng toàn bộ không thể dùng nữa. Cô chán chường nằm dài trên băng ghế đánh nhẹ một giấc rồi tính tiếp.

Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt khiến cô nhăn nhó mặt mày ngồi bật dậy.

" Chết tiệt! "

Nghe được giọng nói quen thuộc, Triệu Hy Vân đang trên đường đi siêu thị cũng rẽ vào tò mò.

" Diệp La Manh Hạ!? Sao cậu lại ở đây vậy! "

Nhìn thấy cô trong tình trạng này làm Hy Vân có chút bất ngờ lẫn bối rối.

" Con mẹ nó, gặp được mày đúng là may mắn. "

Manh Hạ kéo Hy Vân theo về nhà cô bạn nghèo. Căn nhà lụp xụp đổ nát nhưng lại rất sạch sẽ thoáng khí, ba mẹ thấy con gái dẫn bạn về chơi mặt mày niềm nở nhiệt tình đón khách.

" Diệp tiểu thư hôm nay tới chơi thật là quý hóa quá! "

" Bác biết tôi sao? "

" Hy Vân thường ngày vẫn kể về tiểu thư suốt đó. "

Buổi tối cô ở lại với bữa ăn đạm bạc, không khí vui vẻ đầm ấm của gia đình ba người lại khiến cô chạnh lòng nhớ tới người mẹ quá cố.

Trước lúc mẹ mất cô vẫn luôn được nuông chiều, gia đình một nhà ba người cười đùa hạnh phúc ba mẹ là những người thân cô quý trọng nhất.

Cho đến cái ngày địa ngục gõ cửa đưa mẹ cô rời khỏi thế gian này, giây phút cuối của cuộc đời mẹ vẫn cất lên tiếng nói yêu cô trong giàn nước mắt xót xa đau đớn.

Manh Hạ trầm ngâm không nói một lời, Hy Vân lay nhẹ vào người cô mới sực tỉnh.

Đêm đó ngủ lại trên chiếc giường cũ kĩ chật chội, Hy Vân lo sợ bạn mình khó thích ứng liền xách gối nằm dưới đất.

" Không cần phải làm thế đâu, lâu lâu tao cũng muốn thử cảm giác chen chúc trên một chiếc giường chật hẹp. "

Chờ đến tờ mờ sáng cô bỏ dậy đắp chăn lại cho Hy Vân ngay ngắn mới rời đi.

Ở một môi trường mới cô khó lòng ngủ ngon, bước ra đường cô cũng quyết tâm đi tìm việc làm tử tế để dằn mặt ba.

Đi suốt cả buổi phỏng vấn chẳng công ty nào nhận, tất cả đều do lão gia đứng sau giật dây. Cô mệt lòng ủ rũ đứng trước cửa công ty cuối cùng.

Do chưa ăn gì từ sáng mà vận động cật lực cơ thể mệt nhừ ngất đi.

Vừa hay thư kí đi ngang qua nhìn thấy liền cứu giúp đưa cô vào phòng chờ của khách tự mình sơ cứu.