Phương Tử Dương mở mắt ra, bật lại điện thoại đã tắt nguồn, nhìn chằm chằm vào hơn một trăm cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại của Phương Ngạn Đông, hắn cong khóe môi cười nhẹ.
Đứng dậy, ra cửa, kêu tài xế tới đón, về nhà thôi.
Biệt thự nhà họ Phương cách trung tâm thành phố không xa, nhưng đoạn đường lại rất yên tĩnh.
Bởi vì khu vực này là một tiểu khu được các nhà đầu tư bất động sản cố ý xây dựng dành cho người giàu, sống bên trong đều là những người nổi tiếng của thành phố Giang, đi lại thuận tiện, môi trường yên tĩnh, biệt thự nhà họ Phương đương nhiên cũng ở chỗ này.
Nhưng trên thực tế, biệt thự ở đây chỉ là nơi nghỉ chân của những nhà giàu chân chính, theo tư tưởng từ trong xương cốt của người Trung Quốc, hào môn chân chính đều thích xây dựng biệt thự, sơn trang ở vùng ngoại ô yên tĩnh, không phải thứ mà nhà họ Phương cơ đồ mới chỉ gầy dựng vài chục năm có thể so sánh được với những gia tộc có gốc gác lâu đời.
Ví dụ như ông ngoại của hắn, ở ngoại ô thành phố Giang có ngôi nhà cổ kiến trúc cổ kính, khiêm tốn, đồ đạc bày trí trong đó lại mang một cổ phẩm vị khác.
Bên trong còn cất chứa không ít đồ cổ, tuy rằng người thừa kế trong gia tộc ông ngoại vẫn luôn ít ỏi, nhưng gốc rễ gia tộc lại không hề nhỏ chút nào.
Chỉ tiếc xui xẻo gặp phải đứa cháu bất hiếu, chính là con trai nhỏ của cậu hắn.
Đời trước cậu của hắn tàn nhẫn không thua kém gì so với cha con Phương Ngạn Đông, đi theo người ngoài đối với cháu ngoại là hắn bỏ đá xuống giếng thì không nói, cuối cùng còn đem nhà cũ nhà họ Lục làm lụn bại.
Vì giúp Nghiêm Đồng gom góp tài chính, cậu của hắn đem đồ cổ trong nhà cũ toàn bộ đều bán sạch không chừa lại thứ gì.
Thật ra lúc trước hắn có lòng ngăn cản, nhưng hắn lại không có quyền lực xử lý chuyện nhà cũ của nhà họ Lục.
Trước khi qua đời ông ngoại hắn phân chia tài sản nhà họ Lục khá công bằng, chỉ để lại nhà cũ cho cậu hắn, mà mẹ của hắn nhận được mặt dây chuyền ngọc thạch của tổ tiên.
Trước kia hắn còn cảm thấy ông ngoại rốt cuộc vẫn bất công thiên vị cho con trai, nhưng mà hiện tại Phương Tử Dương không còn suy nghĩ như vậy, sau khi biết giá trị chân chính của mặt dây chuyền ngọc thạch kia, hắn mới hiểu được, ông ngoại thương yêu mẹ hắn nhất.
Giá trị của mặt ngọc, căn bản không thể đánh giá được…
Phương Tử Dương ngồi ở ghế sau im lặng suy nghĩ.
Tài xế lái xe ở phía trước, chú Lưu thỉnh thoảng trộm quan sát hắn từ kính chiếu hậu, đáng tiếc hiện giờ hắn sớm có thể khống chế biểu tình tự nhiên, mặt không biểu cảm nhìn ngoài cửa sổ làm chú Lưu căn bản không nhìn ra được cái gì.
Phương Tử Dương tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt lén lút của chú Lưu, nhưng cũng không có phản ứng, chỉ cười lạnh trong lòng.
Chú Lưu người này hắn cũng rất quen thuộc nha, người làm lâu năm ở nhà họ Phương, cũng được hắn cùng mẹ tin tưởng, bởi vì đối phương là chồng của vυ' Trương, vυ' Trương chính là bảo mẫu lâu năm mà mẹ hắn luôn tôn trọng yêu quý.
Chỉ tiếc hắn tôn trọng quý mến người ta, người ta lại xem hắn là một tên ngốc.
Trước kia hắn cảm thấy chú Lưu cùng vυ' Trương đối xử với hắn cẩn thận tỉ mỉ, che chở có thừa, dung túng cưng chiều, sống lại lần nữa hắn mới hiểu cái gọi là yêu quý thật ra chỉ là giám thị và thao túng.
Thử hỏi có người lớn nào yêu thương con cái lại giúp đỡ giấu giếm, dung túng, thậm chí giật dây móc nối cho một thiếu niên mười mấy tuổi đánh bạc?
Nghĩ đến mấy năm nay hắn tiêu tiền cho việc đánh bạc và sưu tầm đồ cổ có lẽ toàn bộ đều nằm trong tay của cha con Phương Ngạn Đông…Đời trước khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Phương, vυ' Trương cùng chú Lưu đều đứng đằng sau người ba thân yêu của hắn.