Quân Đại Soái liếʍ nhẹ, tách ra hai thớ thịt, lấy lưỡi cảm thụ sự thơm ngọt của chất dịch rỉ ra.
Cái lưỡi thô ráp không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ và hơi thở nóng bỏng của hắn phả ra khiến Tiểu Liên run rẩy lẩy bẩy, nước nôi càng thêm trào ra lênh láng.
- Ư..ư... Thiếu gia.. Sướиɠ...
Quân Đại Soái máu nóng kịch liệt lưu thông, không nhịn được nữa.
Hắn đứng lên, một tay cầm lấy cự long gân guốc của mình căn chỉnh, một tay hắn khẽ tách ra hai cái gò thịt ẩm ướt non mềm.
"Phập"
Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quyến rũ của Tiểu Liên giống như nhận phải trọng kích, giật bắn lên, hai tay cấu chặt lên mặt bàn, âm thanh rêи ɾỉ tắc nghẹn ở cổ họng.
Bên dưới, những giọt máu đỏ tươi miễn cưỡng luồn lách qua mật động nhỏ hẹp đã bị lấp kín bởi một con quái vật, chảy ra, nhuộm đỏ một khoảng khăn trải bàn.
Quân Đại Soái vội đỡ lấy sau lưng tiểu cô nương, nâng nàng ta dậy, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, muốn khiến nàng ta tạm quên đi cảm giác đau đớn bên dưới.
Qua một lúc sau,, hắn rút cự long ra, bắt đầu nhấp nhè nhẹ, vô cùng từ tốn ôn nhu.
- Ư...ư..
Tiểu Liên hừ rên, trên khóe mắt xinh đẹp ẩn chứa một tia lệ óng ánh, không biết là đau đớn hay hạnh phúc.
Nhìn thấy cơ thể tiểu mỹ nữ trước mặt đã quen thuộc với nhịp điệu, hạ thân bên dưới đã đủ ẩm ướt, Quân Đại Soái dừng lại, tà mị mỉm cười.
- Tiểu Liên.. sướиɠ không?
Tiểu Liên gật gật, đoạn xấu hổ cố gắng quay đầu, muốn trốn tránh, nhưng sự thỏa mãn trên gương mặt thì sao có thể giấu đi.
- Để ta cho em sướиɠ hơn nữa..
Nói đoạn, hai chân của Quân Đại Soái dẫm nhẹ nhảy lên, cả thân hình xếp bằng ngồi xổm xuống gần hạ thân Tiểu Liên, chỉ dùng hai nắm đấm chống đỡ trên mặt bàn làm điểm tựa.
Cự long nóng hổi của hắn dựng ngược xuống, đầu rùa chạm nhẹ lên khe thịt múp máp kia của Tiểu Liên.
Quân Đại Soái hắn muốn thi triển tư thế "Tiều phu đóng cọc" trong Ngự nữ tâm kinh.
Trong ánh mắt mê man, trông đợi của tiểu la lỵ, Quân Đại Soái hai tay thu lại, khiến cho toàn thân mất đi chân chống, thẳng tắp rơi xuống đất.
"Phập"
Cự long không kiêng nể tách ra hai thớ thịt, đâm vào khe ẩm lút cán, khiến Tiểu Liên như bị giật điện, sung sướиɠ mê hồn.
- Ư......
Quân Đại Soái bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ, không ngừng vận chuyển tâm pháp, hai tay lại chống đỡ, khiến cả người lại bay lên. Đợi cho Tiểu Liên thở dốc một hơi, hắn lại thu tay, cả người tiếp tục rơi xuống.
- Ư... ư.... sướиɠ... sướиɠ quá...
Tiểu Liên run bắn người, cắn chặt khóe môi, ngăn không cho phát ra tiếng kêu quá lớn.
"Phập" ""phập" "phập"
- Ư.. ư..
- Thiếu gia.. Sướиɠ...
- Em ra...
Nhịp độ rất có quy luật, ba cú thúc mạnh hai cái nhấp nhẹ, kɧoáı ©ảʍ vô biên, rất nhanh giữa khe suối Tiểu Liên phun ra từng tia chất dịch, vương vãi khắp nơi.
Quân Đại Soái máu nóng toàn thân căng cứng, giống như muốn nổ tung, nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế.
Hắn ôm lấy Tiểu Liên, giữ cho bên dưới cự long ở im bên trong mật động, không ngừng hôn hít khắp thân thể tiểu la lỵ cực phẩm này.
Nhìn thấy thời cơ đã ổn, hắn lật người Tiểu Liên lại, vỗ nhẹ một phát vào kiều đồn trắng nõn căng mọng, lại điều chỉnh một chút tư thế, hô hấp dồn dập nói.
- Chuẩn bị đi, thiếu gia lại đến đây..
...
- Hắc hắc, đại thiếu thực hung mãnh nha, đã nhanh qua một canh giờ rồi..
- Cái này có là gì, nhớ năm đó, ta tung hoành bụi hoa, một lần triền miên chính là ba đêm liền..
- Cắt, huynh vẫn chưa bỏ được cái tật chém gió này sao?
...
Bên ngoài, A Điền A Thất khoanh tay dựa lưng vào bờ tường, nhàm chán tán phét.
Linh hồn Ảnh Tử đã dần dần dung hợp, nhưng chỉ số trung thành của bọn hắn vẫn là 100 không giảm, nên bọn hắn rất tự giác canh cổng cho Quân đại da^ʍ tặc hành sự, nhìn thấy có người đến gần liền viện cớ đuổi đi.
- Ồ, Triệu cô nương, có việc?
Nhìn thấy bóng dáng Triệu Vân xuất hiện, A Thất tiến đến chặn lại.
- Đại thiếu người đâu?
- Đang bận a.
- Ta có việc gấp..
- Vậy sao, chính mình xem đi.
A Thất tà ác nhếch môi, đoạn tránh đường, để Triệu Vân đi tới.
Qua một lúc sau, Triệu Vân đã trở lại, hung ác nhìn lấy hắn, tuy nhiên A Thất nào có sợ, cười lên ha hả.
Triệu Vân không tiện phát tác, trên mặt có một tia đỏ ửng ẩn giấu, xoay người rời đi.
"Cốc"
- Điền ca, sao lại đánh ta.
A Thất đột nhiên bị tập kích, bối rối xoa đầu hỏi.
- Ngu ngốc, lần sau phải gọi đồng chí Triệu Vân, không nhớ lời đại thiếu dặn sao.
- Ồ quên, mà thôi, chi bằng phải gọi Triệu chủ mẫu a, dù sao sớm muộn cũng là người của đại thiếu.
- Đệ nói bậy gì đó!
- Hắc hắc, không phải sao. Huynh xem, bờ mông đẫy đà, bộ ngực căng tròn đó.
- Câm miệng, đừng tiếp tục nói lung tung.. Nhưng mà, khụ khụ, hấp dẫn thật a...
Hai vị Ảnh Tử đường chủ thèm thuồng dõi theo, đoạn thở dài.
Của ngon, nhưng không thể ăn a.
Bọn hắn buồn bã trở lại dựa lưng vào tường, tiếp tục nói những lời sáo rỗng.
Chư vị, đọc tốt xấu gì cho cái góp ý bình luận a, hoặc buff hay nerf gì đó cũng được, ta tiếp thu hết T_T