Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão

Chương 1

Huyện Đà Bình vào tháng sáu, đúng thời tiết mọi người thích nhất, có sự sinh sôi của mùa xuân lại thêm sự nhiệt tình của mùa hè.

Dưới huyện có rất nhiều thôn trang nhỏ, buổi sáng ở thôn Trung Túc, ống khói nhỏ của từng nhà phả ra khói bếp lượn lờ, gà chó làm bạn đang vui đùa ầm ĩ.

Người lớn dậy sớm bắt đầu ngày mùa, bạn nhỏ đeo cặp sách kết bạn cùng nhau đến trường.

Nhưng mà toạ lạc ở phía Tây Nam thôn Trung Túc, có một căn nhà lại an tĩnh đến quá mức, không có tiếng gà gáy chó sủa, cũng không có khói bếp bay lên.

Bên trái nhà gỗ xây một cái chuồng heo cũng không lớn, một thiếu niên nằm ở trong góc, thiếu niên chậm rãi giật giật cánh tay.

Ý thức của Phó Tử Trảm mới vừa thanh tỉnh liền cảm nhận được phần lưng đau đớn vô cùng.

Moẹ!!

Hệ thống thiểu năng trí tuệ kia lại làm gì rồi!! Là trực tiếp thả hắn từ trên không xuống à!

Phó Tử Trảm chịu đựng cơn đau vừa mới mở mắt… đã đối mặt với một cái đầu heo siu bự, cái mũi hồng ươn ướt ở ngay trước mắt.

Giây tiếp theo, chuồng heo vang lên tiếng mắng vang động cả nước: “Cmn chứ!!!”

Phó Tử Trảm đẩy heo ra, lòng còn sợ hãi đến mức bò lên, chống đứng ở cửa với vẻ mặt ngây ngốc.

Vì sao hắn lại ở chuồng heo?? Không phải hắn nên nằm ở trên chiếc giường 500m2 sao?

Không đợi hắn làm rõ tình huống, trong đầu là ký ức không thuộc về hắn ập vào giống như chiếu phim, là một nhân viên của Cục Xuyên Nhanh, loại cảm giác này, hắn thật sự quá quen thuộc.

Đợi tiếp thu ký ức xong, trong đầu Phó Tử Trảm chỉ còn lại ba chữ… thảo nê mã*!

Không có ý gì khác, chỉ là đột nhiên rất muốn làm quen với nickname của lạc đà Alpaca mà thôi.

……

*Thảo nê mã: Lạc đà Alpaca, đọc trại phiên âm đi sẽ thành câu chửi bậy đ. mje màiヾ⁠(⁠・⁠ω⁠・⁠*⁠)⁠ノ.

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

Trong viện, Phó Tử Trảm mặt không cảm xúc: “Mi muốn trốn tới bao giờ? Không ra giải thích cho ta chút sao?”

Trong không khí một trận gió thổi qua, thổi bay một lọn tóc của thiếu niên.

Không ai hưởng ứng.

Giọng thiếu niên lạnh nhạt: “Xác định không ra?”

Lại là một trận gió thổi qua, điều khác biệt chính là… bên cạnh thiếu niên xuất hiện một con chó Lông Vàng bự, Lông Vàng cúi đầu với hắn, toàn bộ phía sau cổ đều viết "chột dạ".

Phó Tử Trảm nghiến răng nghiến lợi: “Đây là cuộc sống ăn rồi ngủ mi nói?”

Hắn thật sự rất tức giận đó!

Nghĩ đến hắn cẩn trọng làm việc, nghiêm túc làm nhiệm vụ, thật vất vả hoàn thành hết nhiệm vụ ở Cục Xuyên Nhanh là có thể về hưu, kết quả chỉ còn một bước thôi mà cái hệ thống nát này còn gây ra chuyện tồi tệ được.

Nghĩ đến hắn một đời anh danh, hiện tại thế mà lại ở chuồng heo.

Sao lại vậy chứ, coi hắn là Thiên Bồng Nguyên Soái sao? Hắn cũng không đùa giỡn Hằng Nga mà.

Lông Vàng không há mồm, nhưng trong đầu Phó Tử Trảm xuất hiện một giọng nói, ấp a ấp úng: “Không…… Không giống sao?”

“A!”

“Biệt thự sân vườn 10.000m2, giường lớn 500m2, bể bơi rạp chiếu phim trong nhà, hầm rượu… Những thứ đó bị mi ăn rồi à?”

Hệ thống số 444 rất là chột dạ lại thêm ủy khuất, “Cái này cũng không thể trách ta được, ai mà nghĩ đến đυ.ng phải khe hở thời không chứ!”

Phó Tử Trảm nhắm mắt rồi lại mở ra: “Mi nói thật đi, có phải ngay từ đầu đã định vị sai rồi hay không?”

“Sao có thể! Người ta là một hệ thống đáng tin cậy, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp này! Chỉ là vì đυ.ng phải khe hở thời không thôi!”, âm thanh máy móc của số 444 mang theo sự quật cường chết cũng không thừa nhận, chỉ cần âm thanh giảo biện của nó đủ kiên định vậy thật sự không phải nó!

“A, mi phạm sai lầm còn ít à?”

……

Mắt thấy muốn lôi chuyện cũ ra, Lông Vàng cúi thấp cái đầu lông xù của nó, lúc này duy trì trầm mặc là chuẩn cơm mẹ nấu.

Tình huống đã thế này, Phó Tử Trảm cũng lười tiếp tục so đo, chính sự quan trọng: “Vậy người của thân thể này đâu? Có thể tìm về không?”

Đợi tìm về được là hắn có thể đi rồi, tiếp tục đến nơi hắn vốn nên đến để nghỉ hưu.

Biệt thự của hắn! Giường lớn của hắn! Bể bơi, hầm rượu của hắn…

Rất nhanh thôi là hắn tới rồi!

Đầu Lông Vàng giật giật: “Hình như xuyên đến nơi khác rồi.”

“……”

“Vậy mi liên hệ với tổng bộ, phái người tới xử lý.”

Trước mắt chỉ có thể làm như vậy, chỉ là có lẽ hắn phải chờ một lát, người nào trong Cục Xuyên Nhanh cũng rất bận, không biết đợi đến khi nào người mới rảnh tay.

Nói xong Phó Tử Trảm ngồi xuống trên đất không có hình tượng gì nữa, dù sao trên quần áo này cũng dính phân heo rồi, không để bụng lại dính thêm một hạt bụi trần.

Lưng hắn còn đau kìa.

Ai bảo đứng nói chuyện không đau lưng, rõ ràng lưng hắn rất đau, Phó Tử Trảm xoa xoa trên vị trí bị đau, không cần nhìn cũng biết, nhất định đã bầm tím.

Hắn nhìn về phía đám heo ụt ịt bên kia chuồng heo, nếu trước khi đi hắn ăn một bữa thịt kho tàu, chắc cũng không phải là ích kỉ đâu nhỉ?

Trong đầu Phó Tử Trảm hiện lên một đống… cách làm thịt kho tàu, sườn heo kho, sườn heo chua ngọt, tim heo xào lăn.

Mười phút trôi qua, con chó bên cạnh vẫn không nhúc nhích.

“Mi chết máy à? Có phải cần ta giúp ngươi vỗ vỗ hay không?”

Chết máy thì làm sao? Dùng sức vỗ một phát là được rồi, TV những năm 90 đều xử lý như thế.

“Không, không… không cần.”. Âm thanh máy móc ấp úng mơ hồ bất định.

“Vậy mi biểu diễn làm pho tượng đấy à? Liên hệ được chưa? Bọn họ nói như thế nào? Khi nào tới xử lý? Có thể tăng cấp không?”, Phó Tử Trảm tạch tạch tạch hỏi một loạt như súng máy, hắn tưởng niệm chiếc giường 500m2 của hắn, muốn bơi ngửa 500 vòng ở trên giường!

“Liên, liên hệ… không được, ta, hết… hết năng lượng rồi”, nội dung mười chữ, hệ thống ấp úng cả nửa ngày, nói đến phía sau thì âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Nhưng là ký chủ trói định của nó, Phó Tử Trảm nghe rành mạch, cái tay đặt ở trên lưng cứ như vậy mà cứng lại, hắn chậm rãi xoay cổ nhìn Lông Vàng bên cạnh: “Mi! Nói! Cái! Gì!”

Lông Vàng rụt rụt cổ: “Hết, hết năng lượng rồi”

Ba chữ hết năng lượng tựa như sét đánh giữa trời quang, đánh cho Phó Tử Trảm đến mức tan vỡ tâm can ngay lập tức.

Việc này không đơn giản như việc tổn hại hình tượng là hắn chỉ rơi xuống chuồng heo dính lên phân heo.

Phó Tử Trảm khẩn cấp xem xét một chút trạng thái của hệ thống, sau đó……

Hoàn toàn cứng lại rồi.

Hắn nhìn thấy gì vậy!!!

1..1 ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

Cái hệ thống nát này không chỉ năng lượng không còn thừa mấy, ngay cả danh mục tiền cũng không được!

Hắn về hưu dưỡng lão không xong, còn biến thành một kẻ nghèo hèn?? Hắn đây không đơn giản chỉ là ra cửa không xem hoàng lịch như vậy, là mở trúng gacha không nhỏ rồi.

Phó Tử Trảm chậm chạp không có động tác.

Âm thanh lo lắng của số 444 vang lên: “Ký chủ, anh còn tốt không?”

Phó Tử Trảm tuyệt vọng: “Mi nhìn ta giống dáng vẻ tốt không?”

Đôi mắt tròn tròn của Lông Vàng nhìn sang bên cạnh: “Đừng tuyệt vọng mà, ít nhất danh mục trữ vật của ta vẫn là mở được, đồ bên trong còn dùng được!”

Khi nói chuyện cái chân lông xù còn đạp trên mặt đất một cái, chứng minh mình thật sự còn một chút hữu dụng.

Phó Tử Trảm nhàn nhạt nhìn nó một cái: “Ờ, ta còn phải cảm ơn mi phải không?”

Số 444 không dám nói lời nào.

Không biết thời gian qua bao lâu, Phó Tử Trảm mới tiếp nhận sự thật này, từ trên mặt đất đứng lên, đi về phía căn nhà.

Nguyên chủ sẽ không trở lại nữa, hắn tạm thời dùng thân phận này sống sót, đến khi hệ thống xui xẻo kia khôi phục năng lượng.

Tên của nguyên chủ cũng giống với hắt, thật là sự trùng hợp đáng chết.

Phó Tử Trảm quan sát kỹ lưỡng xung quanh, chính là một cái thôn nho nhỏ, phóng nhãn nhìn lại đều là đồng ruộng, từng nhà cách nhau cũng rất xa, giữa những khoảnh ruộng sát nhau toạ lạc vài căn nhà gỗ.

Sân nhà nguyên chủ cũng không to, nhưng quét dọn cũng coi như sạch sẽ, phía trước có một chút đất trồng rau, bên trái chính là chuồng heo.

Phó Tử Trảm tiếp tục đi về phía trong, Lông Vàng ở phía sau nhắm mắt đuổi theo.

Tuy rằng từ trong trí nhớ đã tiếp thu, hắn đã sớm biết hiện tại là tình huống như thế nào, nhưng mà khi thật sự nhìn thấy tình huống trong nhà, Phó Tử Trảm vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm.

Đây là…… căn nhà thô chỉ bằng gỗ?

Còn có thể nghèo hơn nữa không? Câu nhà chỉ có bốn bức tường cũng không thể hình dung gia cảnh nhà này.

Thứ đáng giá nhất trong nhà chắc chỉ có ba con heo đầu sỏ gây tội kia.

Khi nguyên chủ cho heo ăn trực tiếp bị va đến mức xuyên qua.

“Hắn xuyên đến đâu vậy? Thật sự không thể trở lại sao?”, Phó Tử Trảm muốn giãy giụa lần cuối.

Chỉ cần tiểu thế giới có người xuyên qua, hệ thống Cục Xuyên Nhanh đều sẽ có ghi chép lại, hệ thống hết năng lượng cũng có thể tra được.

Âm thanh máy móc trong đầu có hơi do dự, ấp úng nửa ngày không nói lời nào.

“Mi làm muỗi đấy à, có cái gì không thể nói, mi cảm thấy tình huống bây giờ, còn có cái gì ta không thể tiếp thu?”

Tâm hắn đã chết, sẽ không dao động vì thế tục nữa.

“Cậu ta tự nguyện đi, chắc sẽ không trở lại đâu, xuyên… xuyên thành, thành nhà con trai của nhà giàu số một”

Ánh mắt Phó Tử Trảm chấn động.

Hắn cúi đầu nhìn Lông Vàng, Lông Vàng chớp chớp đôi mắt cho hắn một ánh mắt khẳng định.

Phó Tử Trảm: “……”

Hắn cho rằng hắn sẽ không có cảm giác nữa, là hắn sai rồi. Từ xưa thương tổn đều phát ra từ nơi đối lập, cùng tên không cùng mệnh!

Đừng hỏi, hỏi chính là ghen ghét!

Ghen ghét làm trái tim đã chết kia của hắn sống lại.

Hắn đến gần phòng khách, không có sức sống gì ngồi trên băng ghế nhỏ hơi có tuổi.

Cuộc đời nguyên chủ rất đơn giản, khi còn nhỏ chính là một đứa trẻ sống cùng ông bà, cha mẹ chỉ phụ trách cung cấp phí sinh hoạt trong nhà, có đôi khi mấy năm cũng không về một chuyến.

Khi nguyên chủ mười tuổi, cha mẹ gặp phải sự số công trường song song bỏ mình, không bao lâu sau, ông cũng đi.

Chỉ có một mình bà nuôi cậu ta lớn lên, nguyên chủ cũng không phải kiểu điển phạm hàn môn xuất quý tử (nhà nghèo lại được cậu con trai quý giá), thành tích từ nhỏ đến lớn đều bình thường.

Cũng may thiên phú nghệ thuật không tồi, lại bằng vào diện mạo xuất sắc thi vào trường nghệ thuật.

Nhưng trời cao cũng không chiếu cố đứa nhỏ này, trong thời gian nguyên chủ ở trường chỉ có thể chạy diễn vai quần chúng tìm chút tiền tiêu vặt, thật vất vả đến khi tốt nghiệp có cơ hội biểu diễn một vai phụ khá tốt, kết quả còn bị bạn cùng phòng của mình cướp mất.

Câu họa vô đơn chí dùng để hình dung nguyên chủ quả thực quá thích hợp, mới vừa bị bạn phản bội ngày hôm sau lại nhận được thư thông báo bà bị bệnh nguy kịch.

Nguyên chủ quay về xử lý hậu sự của bà xong, sau đó vẫn luôn ở cái thôn nhỏ này, ở một cái là hơn nửa năm, không muốn ra cửa, không muốn ra thế giới bên ngoài nữa.

Rất có tư thế kiểu bị đả kích đến không thể dậy nổi, cũng không trách được người ta tự nguyện rời khỏi nơi này, căn bản là không có gì để nhung nhớ.

Huống hồ còn là con trai nhà giàu số một kìa!!!

Ngọn lửa hâm mộ ghen ghét của người nào đó còn chưa tắt.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại hắn có thể làm một tên nhà giàu ở trong thế giới về hưu, mỗi ngày muốn đi xuống từ trên giường cũng phải đi mười tới phút mới có thể xuống.

Hoàn hảo biết bao, vận động thân thể hay tinh thần đều có. Mẹ sẽ không bao giờ lo lắng hắn ít vận động nữa.

Đáng tiếc, hiện tại những thứ đó tạm thời chỉ có thể thực hiện ở trong mơ thôi.

Phó Tử Trảm ngồi trong chốc lát, nghĩ tới gì đó lại đứng lên đi tới phía trước một cái gương dài nho nhỏ trong một góc.

Làn da thiếu niên thật trắng, xem ra khí hậu ở nông thôn quả nhiên rất nuôi người.

Ngũ quan cũng rất đẹp, lập thể tuấn mỹ, không hổ là người tốt nghiệp trường nghệ thuật.

Trái tim rơi xuống vực sâu của Phó Tử Trảm cuối cùng cũng ấm lại vài phần.

Bề ngoài cũng không tệ lắm.