( đoạn này là cảnh nam9 và nữ9 gặp nhau lần đầu )
Như Băng sau tiết học múa trở về căn phòng nhỏ ấm áp của mình trong tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Á...cô bị người ta kéo vào góc của con hẻm. Huhu tôi không có tiền nha tha tôi đi mà.
Ưʍ...cánh môi phấn hồng của cô bị người đàn ông chiếm giữ. Nụ hôn đầu của cô bị mất một cách lãng xẹt thế đấy.
" phịch"..."uỵch"...một loạt tiếng bước chân vọng tới.
- Hắn đâu?- một tên trong đó lên tiếng
- không thấy, thử tìm lại xem
Bọn chúng lùng xục khắp nơi. Tim của Như Băng đập loạn nhịp khi bàn tay người nào đó đang lần vào váy cô
" Không phải chứ? Mười mấy năm giữ gìn của tôi! Lão thiên ông thật dã man" cô khóc trong lòng
( lão thiên: đừng trách mà hãy trách tác giả ấy, Ưu: coi như đầu tư ha?* chạy tóe khói*)
Mãi tới khi mấy người lạ mặt kia đi xa thì cái người đang ăn đậu hũ của cô mới buông lỏng tay ra. Cô dùng hết sức lực mới có thể đẩy hắn ra. Trong đầu cô tồn tại một ý nghĩ duy nhất là CHẠY. Nhưng đi được mấy bước thì cô dừng lại. Trái tim thánh thiện của cô không cho phép thấy chết không cứu dù người kia phi lễ với cô.
~•~•~•~ ta là phân cách tuyến lương thiện ~•~•~•~
Mí mắt Lôi Kình giật giật rồi từ từ mở ra. Hắn đang nằm trong một căn phòng toàn màu hồng vô cùng nữ tính.
Cạch... Cửa phòng mở ra, một cô gái bước vào
- Anh tỉnh rồi?- cô cười thân thiện
- Ừm ....- hắn đề phòng, thăm dò cô
- Anh ở nhà nha. Tôi ra ngoài chút nha
- Cô không muốn hỏi gì sao?
- Không, đừng kéo tôi vào ân oán giang hồ tranh giành địa bàn nha. Biết càng ít càng tốt mà.
- tranh chấp địa bàn?
- Ừ! Không phải sao?- cô tròn mắt hỏi
- Đúng...đúng...
- Có thế chứ! Tôi thật thông minh. Haha
( chị này tự kỉ qúa,Băng* lườm*, Ưu*biến mất tăm*)
Cô vui vẻ đi ra ngoài. Khi thấy cô đã đi, tiếng cười nhịn từ nãy của Lôi Kình mới bật ra
Cô rất thú vị. Phụ nữ làm hắn có hứng thú không nhiều,may mắn cô nằm trong số đó. Cô bé đáng yêu, chúng ta còn gặp lại em sẽ không thoát đâu. Hắn rời giường rồi đi mất.
( giống ma wúa)