Lý Minh Phong nói gì đó, sau đó cất bước đi về phía cô.
Không có bất kì sự do dự hay lệch khỏi quỹ đạo gì, Triệu Thanh Viện chắc chắn, anh đang đi về phía cô.
Cô hoảng loạn thu dọn lại đồ đạc giống như muốn tránh né rắn độc, thú dữ nhưng không kịp.
Lý Minh Phong đã cầm lấy cổ tay của cô. Trời nóng như vậy nhưng bàn tay anh lại vô cùng lạnh lẽo. Những khớp xương rõ ràng bóp chặt làm cô đau đớn.
Lý Minh Phong cười một tiếng: “Đi đâu vậy, bạn học Triệu Thanh Viện. Chúng ta tâm sự đi.”
“A--”
Đám nam sinh bên kia đã bắt đầu ồn ào. Mà những người cách đó không xa cũng tò mò nhìn qua.
Triệu Thanh Viện vô cùng cảm ơn chính mình vừa nãy chọn nơi vắng người, ít nhất thì bạn học trong lớp cũng sẽ không chú ý tới bên này.
Cô cố đè nén sự sợ hãi trong lòng, khẽ run run nói: “Đi tìm nơi không có ai nói không phải tốt hơn sao?”
Lý Minh Phong nhướng mày, không nói gì.
Triệu Thanh Viện vội đến sắp khóc: “Cầu xin cậu.”
Chậc. Đầu lưỡi Lý Minh Phong khẽ đảo một vòng, anh mở miệng nói: “Được thôi.”
Lý Minh Phong kéo cô ra sau khán đài. Sân thể dục của trường có một vành đai xanh, nơi này rất yên tĩnh, bóng cây lớn lại không có ai qua lại.
Triệu Thanh Viện giằng ra khỏi tay anh. Lý Minh Phong bật cười: “Sao nào, vừa tới nơi không có ai liền không diễn nữa?”
Sắc mặt Triệu Thanh Viện ửng đỏ, vội vàng lắc đầu: “Không phải... Cậu muốn nói gì với tớ?”
Lý Minh Phong trực tiếp hỏi cô: “Tại sao cậu lại vu khống tớ?”
Triệu Thanh Viện nắm chặt sách trong tay, không nói gì.
“Không trả lời?” Đầu lưỡi Lý Minh Phong chọc chọc vào hàm răng, anh càng tiến sát lại gần cô: “Được, vậy tớ đổi cách hỏi, cậu vu khống tôi để làm gì?”
Lần này còn nhấn mạnh ở chữ “tôi”.
Triệu Thanh Viện sợ hãi lui về sau một bước, vẫn không nói lời nào.
“Triệu Thanh Viện.” Lý Minh Phong cách cô ngày càng gần. Mãi tới khi phía sau cô là tường, không còn có thể lui được nữa: “Tôi làm gì sai trái với cậu à, ghét tôi đến thế?”
Triệu Thanh Viện lắc đầu: “Không, không phải...”
“Vậy thì vì cái gì?”
Cô lại không nói gì.
Thái độ hỏi một câu không biết ba câu của cô đã làm Lý Minh Phong nổi giận. Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi đột nhiên bắt đầu cởϊ áσ khoác mình ra.
Triệu Thanh Viện lập tức nhìn anh như chim sợ cành cong: “Cậu muốn làm gì?”
“Cho cậu xem thử.”
Lý Minh Phong ném áo khoác ra đất, bên trong mặc một cái áo phông ngắn tay.
Cánh tay chàng trai với những đường cong rắn chắc, nhưng giờ phút này trên đó lại đầy rẫy những vết thương đã đóng vảy, nhìn như là vết roi. Trái tim Triệu Thanh Viện hung hăng lay động.
“Thấy không?” Lý Minh Phong nâng cánh tay mình lên: “Ba tôi đánh đó.”
Anh không nói nguyên nhân, Triệu Thanh Viện cũng biết là vì sao.
Những vết thương này đều rất mới, tính thời gian chính là ngày hôm đó. Triệu Thanh Viện nhìn cánh tay anh loang lổ vết thương, ngón tay nắm chặt cuốn sách trở nên trắng bệch. Cô run rẩy mở miệng hỏi lại: “Cậu... có ghi âm không?”
Lý Minh Phong bật cười. Anh vươn tay nắm lấy đầu ngón tay mảnh khảnh của cô gái ấn lên người mình: “Tự cậu tìm xem, xem xem trên người tớ có bút ghi âm không.”
“Không, không cần...” Triệu Thanh Viện khó khăn tránh khỏi tay anh, ấp úng nói một câu: “Xin lỗi.”