Dung Điềm Điềm đã làm cho rất rõ ràng, Diễn Hạo cũng chỉ là bởi quá yêu, cho nên kết quả ngược lại chính là chỉ dám đứng xa nhìn không dám thưởng thức.
""Nhớ chuyện xưa của ta và mẹ ngươi không?"" Cận Tử Thần chợt chen vào, cười khẽ: ""Nếu như không có biện pháp từ bỏ quá khứ, vậy thì vĩnh viễn không có được tình yêu........Ngươi biết không? Ngươi làm như vậy chính là khép kín chính ngươi, không chỉ không có được tình yêu, mà ngay cả yêu Dĩnh nhi cũng không thể.""
""Không, sẽ không..........""Diễn Hạo lắc đầu điên cuồng. Bảo bối Dĩnh nhi của hắn sao lại không thể yêu được chứ? Bảo bối Dĩnh nhi của hắn nhất định sẽ hạnh phúc.
""Ngươi............""Dung Diềm Diềm còn định nói gì đó, nhưng bị Cận Dĩnh khoác y phục của hắn lao ra cắt đứt.
""Mẹ, không cần nói."" Trên đường vào đây, Cận Dĩnh hoàn toàn nghe được trận đàm phán của hai phe này.
""dĩnh nhi..........""Diễn Hạo kinh ngạc. ""Nàng.........""
""Ta cũng nghe được."" Cận Dĩnh mỉm cười giống như nữ nhân chân chính, điều trước đây chưa bao giờ có.
""Dĩnh nhi.......""Trong khoảng thời gian ngắn Diễn Hạo không biết nên giải thích như thế nào.
""Không cần phải nói gì cả, ta có quyết định cảu ta."" Cận Dĩnh im lặng nhìn sang cha mẹ mình. ""Cha, mẹ, Dĩnh nhi quyết định muốn thoát khỏi quan hệ với hai người.""
""Dĩnh nhi?"" Diễn Hạo ngạc nhiên nhìn nàng.
Nàng có biết nàng đang nói cái gì hay không?
""Ngươi vẫn còn để ý việc ngươi là cô nhi, vậy ta dứt khoát thay đổi thành một cô nhi cũng tốt lắm."" Cận Dĩnh sử dụng phép khích tướng. ""Nếu từ đầu tới cuối ngươi không cảm thấy nơi này là nhà cảu ngươi, vậy ta cũng không cần cái nhà này, giống ngươi cũng tốt.......""
Diễn Hạo kích động muốn giải thích: ""Không phải như thế, đây là nhà của ta, nhưng chính vì đây là nhà của ta, cho nên ta không thể làm cha mẹ........thất vọng.""
""Chúng ta cũng không có yêu cầu ngươi dùng loại phương thức này để không làm............thất vọng chúng ta, nếu như ngươi thật sự muốn báo ân..........""Lời của Dung Điềm Điềm lại bị Cận Dĩnh cắt ngang.
""Mẹ, vô dũng thôi, tim của hắn không có mở ra, phương pháp này vô dụng."" Cận Dĩnh cười quyến rũ, dường như trong một đêm đã trưởng thành rất nhiều."" Ta cũng không muốn cùng hắn chỉ có quan hệ như vậy, ta phải khiến cho việc hắn yêu ta biểu hiện hết ra mới được......""
""Dĩnh nhi!"" Diễn Hạo lại kinh ngạc.
Nàng.........Dường như có gì đó không giống.........Chẳng lẽ là bởi vì.............bởi vì..................Hắn thật không dám nghĩ đến..............
""Rất tốt."" Dung Điềm Điềm cười nhìn Dĩnh nhi.
Con gái của nàng thật sự đã trưởng thành.
""Dĩnh nhi, thoát khỏi quan hệ là không thể."" Cận Tử Thần vẫn luôn trầm mặc nãy giờ đột nhiên lên tiếng. ""Trò đùa này hơi quá rồi, đây chỉ là cách con nói bên ngoài thôi, rốt cuộc là con muốn gì?""
Cận Dĩnh mỉm cười xinh đẹp nhìn phụ thân: ""Cha, người thật là lợi hại, ta thật muốn rời sơn trang đi lưu lạc bên ngoài giang hồ một chút.""
Nàng chẳng qua là không muốn ở trong sơn trang được che chở như hoa, nàng phải đi ra ngoài đối mặt với thực tế, một mặt là kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, một mặt là................nàng cũng muốn biết đến tột cùng là hắn chịu đau khổ gì, đến tột cùng là cái gì khiến hắn thành ra như vậy, không dám đối mặt với tình cảm thật cảu mình...............
Quan trọng hơn là, chỉ có đánh cuộc như vậy, nàng mới có thể thấy chân tình của hắn.
""Như vậy sao được!"" Diễn Hạo dẫn đầu với một phiếu chống.
Trừ khinh công ra, căn bản là một chút võ công Dĩnh nhi cũng không biết, sao lại có thể để nàng ra ngoài xông xáo giang hồ? Ngay cả việc nàng đi lung tung trên đường cũng khiến hắn ngại việc nàng gặp nguy hiểm.
""Tại sao lại không được?"" Cận Dĩnh cùng Diễn Hạo giằng co: ""Ngươi hạn chế ta khắp nơi, đem ta biến thành dáng vẻ ngươi cảm thấy ngươi không xứng với ta, ngươi rất vui sao? Dù một chút ta cũng không muốn mình ngồi tit61 trên cao, để cho ngươi cảm thấy ngươi không xứng với ta.""
""Việc này không có liên quan."" Trán Diễn Hạo nổi gân xanh. Chẳng lẽ nàng không biết xông xáo giang hồ có nhiều nguy hiểm hay sao?
""Ta mặc kệ liên quan hay không."" Cận Dĩnh chạy như bay đến bên người Cận Tử Thần, ôm cánh tay của hắn.
Cận Tử Thần không lên tiếng, chỉ nhìn tiểu nữ của mình cười cười.
Nàng thật sự đã trở thành người lớn.............
""Cha, cha đồng ý với con, có được hay khong7?"" Nàng xuất chiêu làm nũng, dùng giọng nói nhõng nhẽo cầu xin Cận Tử Thần.
""Không được! Cha, ngàn vạn lần người không thể.............."" Diễn Hạo còn muốn dùng toàn lực ngăn cản.
""Được."" Ngược lại, Cận Tử Thần hoàn toàn sảng khoái đáp ứng. ""Dĩnh nhi, con muốn làm sao thì cứ làm vậy, cha theo con.""
Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của nữ nhi, sao hắn có thể không giúp nữ nhi đây?
""Phụ thân thật tốt, cám ơn cha."" Cận Dĩnh vui vẻ lượn vòng quanh hắn. ""Cha, cảm ơn người, mẹ, cám ơn mẹ nha, cám ơn mẹ đã giúp ta.................""Nàng không quên cảm tạ công lao lớn nhất cảu Dung Điềm Điềm.
""Cha, người.............""Diễn Hạo thật sự muốn điên rồi.
Từ trước đến nay, phụ thân hắn luôn làm việc cẩn thận, sao giờ lại có thể đồng ý loại yêu cầu vừa nguy hiểm vừa vô lý này cảu Dĩnh nhi?
""Cha, mẹ."" Cận Dĩnh làm như không thấy sự tồn tại của Diễn Hạo. ""Vậy ta về phòng thu xếp hành lý trước, a, không cần, hành lý cũng không cần sắp xếp, ta trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai ta sẽ xuất phát.""
""Được, được đi nhanh lên."" Dung Điềm Điềm vừa gật đầu vừa dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Cận Dĩnh.
Vì sao nàn đến đây lâu như vậy, cũng chưa thấy loại chuyện xông xáo giang hồ này rơi vào đầu nàng?
""Vậy ta về phòng ngủ trước."" Cận Dĩnh nhảy cẫng lên, chạy về phía phòng mình, vẫn như cũ, không thèm nói với Diễn Hạo câu nào.
""Cha, người...........""Diễn Hạo nhìn sự tình phát sinh ngoài ý hắn, trên mặt tràn ngập giận dữ cùng không thể tin nổi.
""Ta đang giúp các ngươi."" Cận Tử Thần thâm ý nói.
""Giúp ta?"" Trong mắt Diễn Hạo hiện lên sự hoang mang.
""Chính vì giúp ngươi, nên mới để nó ra khỏi cửa."" Cận Tử Thần vẫn cười thật quỷ dị.
""Vì giúp ta nên để nàng ra khỏi cửa?"" Diễn Hạo nhíu mày. ""Cha, người thật lòng muốn để nàng đi lưu lạc ở ngoài sao?""
""Phải."" Cận Tử Thần gật đầu một cái, mỉm cười. ""Tiểu nữ đã trưởng thành, nên để cho nó đi ra ngoài cho biết.""
Hiển nhiên là cha bị mẹ truyền bá tư tưởng nam nữ ngang hàng, cho nên mới có thể đồng ý cho Dĩnh nhi - ngay cả gà cũng không đấu lại ra cửa tung hoành thiên hạ.
Diễn Hạo cắn răng: ""Được."" Trong mắt hắn lóe lên sự quỷ quyệt: ""Nếu người đã cho nàng đi, vậy ta cũng không thể làm gì hơn là đem công việc của ta giao cho người khác.""
""Ý của ngươi là?"" Cận Tử Thần cười thầm. Tâm ý bảo vệ Dĩnh nhi của lão đại đã rõ ràng như vậy, còn có thể giấu đến khi nào?
""Rất đơn giản, ta muốn nghĩ phép!"" Diễn Hạo nhếch mép, lộ ra nụ cười nhất định phải được. ""Nàng muốn đi, ta cũng muốn đi.""
""A?"" Ngoài mặt Dung Điềm Điềm giả vờ như không tin tưởng lắm nhung trong lòng vô cùng thoải mái. ""Tại sao ngươi lại đi theo nàng? Như vậy còn gọi gì là xông xáo giang hồ nữa?""
""Hai người không được ngăn ta."" Diễn Hạo cười lạnh. ""Nàng có thể ra khỏi cửa, sao ta lại không thể ra khỏi đây?""
""Nếu là như vậy, không phải là rõ ràng ở cùng một chỗ với nàng sao?"" Dung Điềm Điềm nhíu máy: ""Ngươi cho rằng loại trò chơi ta đuổi theo người này rất vui sao?""
Diễn Hạo trầm mặc, hồi lâu mới nhìn sắc bén nói: ""Ta đã nói rất rõ ràng, ta sẽ bảo vệ cả đời nàng, nhưng không phải là đại trượng phu cảu nàng, ta không xứng.""
""Đầu óc của ngươi bớt ngốc lại một chút đi."" Suýt nữa Dung Điềm Điềm muốn dùng thủy chùy đập chết Diễn Hạo. Thiệt là, lại tiếp tục như vậy nữa, nàng thật muốn bảo con gái bỏ chuyện yêu đương này đi.
Dĩnh nhi thật đáng thương, sao lại có thể yêu loại nam nhân này chứ?
""Quên đi, ngươi muốn đi thì đi, ta cũng không thể đem ngươi cột vào nơi này, nếu như Dĩnh nhi không có ở đây."" Mắt Cận Tử Thần sáng lên. ""Nhưng mà, khi trở về, trừ phi ngươi thừa nhận yêu nó, nếu không, ta sẽ không cho ngươi đυ.ng vào nữ nhi của ta, thậm chí đem nó giam lại, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì.""
Diễn Hạo nhìn chằm chằm Cận Tử Thần.
Người nói, là nữ nhi của người.
Trong này chứa hàm ý rõ ràng, cha, không có ý định thừa nhận hắn, mà ý đồ sau lưng hắn cũng hiểu, cha muốn chia rõ giới tuyến, không để cho hắn gánh trách nhiệm đến chết.
Nhưng mà, hắn không muốn buông tay. Đó là phương thức hồi báo duy nhất của hắn.
Diễn Hạo mỉm cười: ""Cha, người yên tâm, ta sẽ chiếu cố muội muội thật tốt.""
Câu trả lời này, suýt nữa khiến cho người bảo vệ con gái như Dung Điềm Điềm tuyệt khí bỏ mình!