Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày

Chương 10: Tướng Công Ốm Yếu Tỉnh Lại (2)

Mua thêm cái này mua thêm cái kia nhiều vô kể lại phải tốn thêm hai lượng bạc.

Bạc mới kiếm được còn chưa cầm nóng tay cũng đã đi hơn phân nửa. Diệp Gia đau lòng không thôi. Đã tiêu đến mức này nhưng nàng dứt khoát không tiết kiệm, đến hàng thịt mua một cân thịt, lại mua chút bạch tùng, củ cải, cây tể thái, tổng cộng gần hai lượng.

Bao lớn bao nhỏ quay về thôn, mưa đã sớm tạnh.

Dư thị nghe động tĩnh chạy đến. Vừa nhìn thấy nhiều lương thực như thế đã kinh ngạc đến mức đi vòng quanh xe lừa. Lại nhìn Diệp Gia, trong ánh mắt mang theo sự nghi ngờ. Không phải là không vui vì có lương thực, là bà ấy biết rất rõ. Con dâu có bao nhiêu bạc đều cho nhà mẹ đẻ hết, trên người không có một xu dính túi. Làm sao đi lên trên trấn một chuyến lại có bột mì có ngô mang về?

Dư thị không dám nói lời nói khó nghe kia, chỉ nói bóng nói gió hỏi nàng kiếm được lương thực từ chỗ nào. Trong ngực Diệp Gia còn ôm bốn con gà con, sợ chúng chết rét nên ôm rất chặt. không có thời gian trả lời.

Lúc này Dư thị không cười được, sợ nàng đòi hỏi nam nhân trên trấn kia. Nếu quả nhiên là vậy, bà ấy có chết đói cũng không ăn!

“Đây là thuốc trị thương.” Diệp Gia không quan tâm đến vẻ mặt thay đổi liên tục của Dư thị, cất kỹ gà con sau đó móc một bọc dược liệu lớn từ trong ngực ra: “Bắt đầu uống từ hôm nay, đủ khoảng ba tháng.”

Dư thị nhìn dược liệu nhận thì không được, mà không nhận cũng không xong.

Diệp Gia nhìn bà ấy như thế trong lòng khẽ đảo một cái, nhướng một bên lông mày lên: “Tiền là ta cầm đồ trang sức đi đổi.”

Ánh mắt Dư thị lấp lóe, cúi đầu xuống, lập tức không hỏi gì nữa.

Bà ấy nhận lấy dược liệu rồi đi ra sau bếp. Diệp Gia lại không cảm thấy gì. Dù sao chuyện kia của nguyên chủ là sự thật, mặc dù không có gì quá đáng với người trên trấn, nhưng làm thì đừng trách người ta nghi ngờ. Lương thực dầu muối vẫn còn đặt ở bên ngoài, thời đại này ở nông thôn, lương thực chính là tính mạng, không để ý không chừng bị trộm mất. Diệp Gia nhanh chóng cầm đồ đạc về nhà.

Năm mươi cân bột mì, năm mươi cân ngô, đủ cho gia đình bốn miệng ăn ba tháng. Trong lòng Diệp Gia đã có chút tự tin.

Dư thị đang sắc thuốc, Diệp Gia thu dọn một chút rồi lấy thịt ra nấu.

Là một nhân viên xã hội độc thân có trí tuệ cao, Diệp Gia dành phần lớn thời gian cho sự nghiệp và thời gian còn lại để rèn luyện các kỹ năng sống cá nhân. Nổi bật nhất trong số đó chính là tài nấu nướng. Nếu không phải vì kinh tế túng thiếu chỉ cắt một cân thịt, nàng có thể làm ra mười món khác nhau.

Diệp Gia rửa sạch thịt một lần, trộn với bột mì, quay đầu đi băm cây tể thái. Chuẩn bị làm sủi cảo nhân thịt và rau tể thái. Thịt nhiều như thế, làm thịt kho tàu ăn một nồi đã thèm thì đã thèm, nhưng quá xa xỉ. Với tình hình của Chu gia này, đợi nàng nghĩ ra cách để kiếm tiền cũng không biết là khi nào, nếm được vị thịt cũng đủ rồi. Bạch tùng làm dấm, củ cải làm đồ chua.

Băm thịt làm nhân bánh, trộn chung với cây tể thái. Hành gừng băm nhỏ và rắc thêm chút muối, làm nhân bánh nhanh gọn.

Dư thị ở bên cạnh nhìn Diệp gia làm sủi cảo, ngón tay khéo léo chuyển động làm ra một cái sủi cảo căng tròn. Lò nhỏ bên cạnh còn đang sắc thuốc, hơi nước mờ mịt lượn lờ vào mặt Diệp Gia.