Phòng phía tây không có cửa, cũng là một cái rèm chắn gió, Diệp Gia vén rèm lên, một mùi máu tươi biến chất tràn ngập trong không khí. Mùi thảo dược thoang thoảng trộn lẫn với tro bụi và mùi ẩm mốc ngày mưa, cực kì khó ngửi.
Trong phòng tối thui, vừa mới tiến vào cũng nhìn không thấy người. Dư thị sức khỏe ốm yếu còng lưng, khóc cũng không có tiếng. Bên tay phải có một chậu gỗ, đang vắt vải ướt. Diệp Gia phát hiện, người cổ đại có bệnh gì là sẽ khóa cổng khóa cửa sổ lại, thói quen thật không tốt, trong phòng khó chịu giống như nuôi sâu độc. Trong phòng đủ loại mùi tạp nham trộn lẫn lại với nhau, người sống cũng bị xông chết hai lần.
Người nằm trên giường. Tia sáng quá mờ cũng không thấy rõ mặt mũi, mơ hồ nhìn thấy vóc người rất dài, nằm không nhúc nhích, bộ ngực của người kia nâng lên hạ xuống, hô hấp khó khăn, giống như hít thở không thông.
Diệp Gia lập tức xoay người đi đến bên cửa sổ, kéo tấm ván gỗ xuống.
Ánh sáng chiếu vào trong phòng, theo đó gió lạnh và mùi mưa ùa vào trong phòng, Dư thị giật mình nhảy dựng lên. Bà ấy lảo đảo xông tới quên cả khóc: “Gia nương, ngươi đang làm gì vậy! Mau chặn cửa sổ lại, trời đang rất lạnh Doãn An vẫn còn đang phát sốt, không thể gặp gió!”
Diệp Gia không quan tâm, đặt tấm ván gỗ sang một bên, để mặc gió thổi vào nhà.
Chuyện khác Dư thị đều có thể theo ý nàng, liên quan đến tính mạng của nhi tử thì không thể nào mềm yếu được. Lúc này thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu, bà ấy chỉ vào mũi Diệp Gia, muốn mắng cũng không biết mắng. Đôi môi run rẩy, tức giận đến mức rớt nước mắt.
Diệp Gia tự nhủ trong lòng, phụ nhân này không khỏi quá mềm yếu.
Quay đầu nhìn về phía giường. Người trên giường giấu nửa gương mặt ở trong bóng tối, chỉ nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo và cái cổ thon dài. Làn da lộ ở bên ngoài bởi vì nhiệt độ cao bị sốt rất đỏ. Không khí trong lành ùa vào trong phòng, thời gian dần trôi qua ngực phập phồng mới thong thả lại chút, Diệp Gia chỉ vào người trên giường nói: “Vừa rồi bức bối đến mức hắn thở không ra hơi. Bây giờ tiếng hít thở đã ổn định rồi.”
Dư thị nghi ngờ không thôi, thấy nhi tử dường như đúng là đã ổn định lại, biểu cảm lập tức có chút lúng túng.
Diệp Gia cũng không thèm để ý: “Mở cửa sổ ra cho thông gió, lát nữa lạnh rồi lại chặn lại.”
Dư thị không nói gì, cúi đầu vén chăn cho người trên giường.
Diệp Gia nhìn dáng vẻ này của bà ấy bực bội nhéo nhéo lông mày. Lúc đầu nàng không muốn quan tâm, nhưng thấy chết không cứu thì đúng là không làm được: “Bà ở nhà chăm sóc, trông coi tiểu hài tử. Ta lên trấn mời đại phu.”
Nói xong, không để ý tới việc Dư thị ngẩng đầu trong phút chốc, Diệp Gia đi ra cửa cầm dù rời khỏi phòng.
Dư thị nghe nàng nói như thế không chỉ không cảm thấy lòng tốt, ngược lại trong lòng còn nghi ngờ nàng lại kiếm cớ đi tìm lão nhị của Trình gia. Dư thị không nói không có nghĩa là không biết, con dâu có người trên trấn. Ngày bình thường giả câm giả điếc không nói ra, một là không dám trêu chọc người địa phương, hai cũng là vì mong đợi Diệp Gia hồi tâm chuyển ý, thấy nàng không biết cách chăm sóc chừng mực nên im lặng.
Lúc này không nói, chỉ là bây giờ nói đợi bà ấy đuổi theo ra phòng, Diệp Gia đã đi ra viện tử rất xa.