Chương 8
Cửu Âm đã khiến cơn thịnh nộ mà anh cố nén bấy lâu bộc phát, qua hơn mười giây sau cô mới có phản ứng, đang lúc muốn mở miệng nói, đầu lại bị người cá nâng lên, đôi môi trĩu nặng phủ xuống.Dù Cửu Âm có cảm tình với Ngả Thụy Tư, nhưng bất chợt diễn ra cảnh này, dọa cô sợ hãi không ngớt.
“Á…” Cô vừa định giãy giụa, hai tay đã bị người cá khóa chặt vững vàng, Ngả Thụy Tư thậm chí còn thừa một tay, chậm rãi vuốt ve từ trên cằm cô xuống phía dưới. [Cửu Âm, em cũng thích anh phải không?]
[Cái, cái gì hả?] Giờ phút này, đầu óc cô mềm oặt, ngổn ngang, vốn không tài nào nhận thức được Ngả Thụy Tư đang nói cái gì, chỉ biết rằng đầu lưỡi anh đang cạy mở đôi môi mình, dần dần khuynh đảo.
[Em có bằng lòng đi theo anh?] Lời nói tựa như lời thì thầm bên tai, giọng nói của người đặc biệt trầm thấp lại cực kỳ dịu dàng khiến cho Cửu Âm bất giác buông bỏ mọi sự chống cự, hai tay vô lực choàng lên vai anh.
Đúng vậy, cô đương nhiên bằng lòng.
Tuy cô không biết rõ sự việc đã phát triển đến nước nào, nhưng lý trí còn sót lại mách cho Cửu Âm biết, có lợi thì phải chiếm. Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu, tùy ý để anh hôn lên phần cổ mềm mại, thậm chí còn tự cởϊ áσ choàng ngủ của mình.
Cảm giác này rất kỳ lạ, cô đang ở với một người cá, làm chuyện này trong bồn tắm. Ngả Thụy Tư khuấy động cả người cô, đầu óc bay bổng miên man.
Chiếc đuôi cá vảy bạc chen vào giữa hai chân cô hơi quẩy nhẹ làm nước gợn sóng. Cô hơi đắn đo một chút, sau đó thử dùng hai chân quấy lấy phần hông được che kín bởi vảy bạc của người cá. Cảm nhận được động tác của cô, cổ họng người cá phát ra tiếng thở dốc trầm thấp gấp gáp. Anh buông chiếc xương quai xanh mà vẫn luôn cắn nhẹ nãy giờ, tiếp tục thè lưỡi liếʍ hôn chiếc mũi nhô cao săn chắc. Hai tay anh nhẹ vuốt ve bên hông Cửu Âm, dần dần chạm vào móc khóa áσ ɭóŧ.
Mỗi khi từng món đồ trên người bị kéo xuống, toàn thân cô liền run rẩy vì căng thẳng, cô bắt bản thân phải trấn tĩnh lại, ngẩng đầu nghênh đón nụ hôn của anh.
Động tác của người cá cũng không thành thạo, nhưng mỗi cái vuốt ve, an ủi đều vô cùng cẩn trọng. Một tay anh đặt sau đầu Cửu Âm, khẽ khàng xoa lên mái tóc cô, tay kia tiến đến bên đùi, dịu dàng ma sát lớp vải mỏng.
Ngả Thụy Tư không quen với thân thể của loài người, nhưng cũng khiến cho Cửu Âm không thể không đỏ bừng cả mặt, sau đó giơ tay dẫn dắt động tác của anh. Dây thần kinh dày đặc trải đều trên tấm màng liên tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi mười ngón tay họ đan cài vào nhau, gửi phản hồi lên đại não phía trên. Cô khó chịu dùng hai chân quấn chặt lấy phần thắt lưng, bàn chân cọ cọ vào vảy đuôi của anh.
Dịch thể sền sệt theo sự va chạm, thăm dò, ma sát của Ngả Thụy Tư mà dần dần tiết ra, anh quay đầu liếʍ láp vành tai Cửu Âm, lặp đi lặp lại những âm tiết mà cô nghe không hiểu, đó là ngôn ngữ đẹp đẽ của người cá. Thân thể mềm mại của cô, tựa vào cạnh bồn, cô muốn nhiệt tình đáp lại anh nhưng không biết phải làm sao, đành tùy tiện vuốt ve những đường cong trên cơ bắp của người cá vì tìиɧ ɖu͙© mà căng cứng.
[Đừng nhúc nhích…] Anh thở gấp hổn hển, đè bờ mông Cửu Âm đang không ngừng lắc lư trong nước.
Cửu Âm bị người cá chặn môi lần nữa, ngón tay thon dài lạnh giá của Ngả Thụy Tư dường như tìm được lối vào, từ từ cắm xuống. “A… Ừm…”
Tiếng kêu thất thanh của cô hoàn toàn bị anh nuốt vào miệng, ngón tay hơi trúc trắc xâm nhập vào hành lang uốn lượn chặt khít bên trong, co duỗi thăm dò, mãi cho đến khi dùng hết khả năng chạm đến điểm cuối.
[Ngả, Ngả Thụy Tư…] Mười ngón tay cô giữ chặt lấy cánh tay người cá, do kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà màng mỏng non mềm hồng hồng theo bản năng thắt chặt, dường như muốn níu giữ ngón tay lành lạnh ấy mãi mãi ở lại bên trong.
[Sao lại có thể như vậy?] Anh đột ngột hỏi, nghiêng người nhìn thẳng vào Cửu Âm, ngay sau đó thốt ra một câu hài hước: [Trứng của em đâu?]
[A hừ, ừm hử?] Cửu Âm mãi chìm đắm trong cơn ân ái nên không kịp phản ứng, ngây ngốc trả lời: [Trứng, trứng của em nằm ở buồng trứng bên trong ấy.]
Ngả Thụy Tư như gặp phải một vấn đề nan giải nghìn xưa mà nhíu chặt đôi lông mày. [Vậy à? Nhưng sao không thấy?]
Ngón tay đang cắm thật sâu trong cơ thể cô bỗng khuấy đảo một chút với biên độ nhỏ, sau một lúc người cá chán nản dùng chóp mũi cọ cọ vào bộ ngực mềm mại của Cửu Âm, thất vọng lầm bầm: [Em mau đưa trứng ra đây…]
Lấy trứng ra? Làm, làm sao được… nửa tháng nữa dì cả mới ghé thăm cô mà… A a a a a!!!
Qua một hồi lâu, Cửu Âm mới nhớ đến một việc.
Đại đa số loài cá… đều thụ tinh bên ngoài cơ thể thì phải.
Cá mái đẻ trứng, cá đực thụ tinh… Bắt gặp dáng vẻ chuyên tâm đào khoét, dường như người cá thật sự có ý định đào lên thứ gì, cô liền xấu hổ lấy tay che mặt, tiếp đó bắt lấy cái tay đang khơi mào du͙© vọиɠ của mình. Làm sao có thể nói rõ cho chàng người cá hiểu về tập tính của loài người đây, loài người không phải là loài đẻ trứng mà…
Trước tiên, cần phải ngăn chặn ngón tay kia làm nhiễu loạn lý trí của cô.
Sau đó rồi mới… giải thích.
Thật ra chuyện này cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.
[Giống như cá voi sao?] Người cá chợt tỉnh ngộ sau màn giải thích lắp ba lắp bắp đỏ tới mang tai của Cửu Âm, sau đó chán nản rút lui, dựa vào vách tường. [Anh còn tưởng rằng kinh nghiệm của anh không đủ.]
[… Ừm.] Cô thấy xấu hổ đã cởi bỏ áo choàng trôi nổi trong nước, cho dù cái áo choàng đó cũng không thể che kín cho cô bao nhiêu, vì váy ngủ mùa hè mỏng tanh ướt sũng đã trở nên trong suốt.
Lúc định đứng dậy đổi bộ quần áo khác, Cửu Âm lại bị người cá giữ chặt lần nữa, anh nhẹ nhàng tách bắp đùi cô ra nói. [Nơi chật hẹp đó thật sự có thể đâm vừa sao? Thật khó tin.]
[Ơ? Ơ ơ ơ!?] Anh đang nói cái quái gì vậy?!
Ngả Thụy Tư dường như không nhận thấy sự giãy giụa của cô, cúi đầu tự mình nghiên cứu, [Anh từng thấy cá voi giao phối, côn th*t của bọn họ đều rất dài.] Ngón tay thon dài ấy dường như đang chuyển đổi tỉ lệ từ cá voi sang người, cuối cùng quét nhẹ qua phần bụng đến trước ngực cô. [Đâm vào toàn bộ, đại khái là đến đây. Nhưng em là người mà, ừm, tử ©υиɠ đâu nhỉ? Nó ở đây à?] Ngón tay dời xuống, ấn nhẹ lên phần bụng của Cửu Âm.
Khoan, chờ đã nào! Cô chợt hóa đá, trong đầu đều tràn đầy cái từ “côn th*t” mà Ngả Thụy Tư vừa nói ra, làm sao mà một người cá thoạt nhìn cực kỳ thanh nhã như anh lại biết đến cái từ đó! Anh vừa nói, anh vừa nói “côn th*t” đó!!!
[Không, không phải, đàn ông loài người không giống vậy… Cái đó, cái đó chỉ đến đây.] Tôn Hải Anh, xin ngài hãy cho tôi theo cùng! Mặt cô đỏ bừng đến mang tai, khua tay múa chân mô tả kích thước.
[côn th*t của đàn ông loài người thật nhỏ!] Anh mở to hai mắt nhìn, ra vẻ khó tin cảm khái.
[…] Cái thứ kia của đàn ông loài người mà nhỏ thì thành thật xin lỗi anh! Cửu Âm thầm rơi lệ trong lòng, chiều dài vật đó của sinh vật khổng lồ hiển nhiên tất cả giống đực của các loài khác theo không kịp, mỗi lần cá voi “phun trào” dịch thể cũng đủ để cô tắm táp cả ngày. Bây giờ cô cảm thấy chán nản giống như hoàng đế đã quen ở cung vàng điện ngọc bỗng phải sống trong căn nhà lợp bằng rơm rạ của dân nghèo.