Tra Kỳ Ngộ Vãn

Chương 4

10.

Thẩm Kỳ không ăn tối, ở lại thư phòng. Đèn vẫn sáng cho đến tận đêm khuya.

Tôi lẻn vào qua cánh cửa.

Đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng làm việc của anh ta trong trạng thái linh hồn.

Anh ta không thích việc người khác vào phòng làm việc của mình. Trong công việc, anh ta trước nay luôn là người tỉ mỉ, khắt khe và cứng nhắc.

Giống như việc anh ta không bao giờ để tôi bỏ kẹo dẻo vào túi áo vest của mình, anh ta ghét việc để bất cứ thứ gì không liên quan đến công việc xuất hiện trong phòng làm việc của mình.

Tôi hiểu và luôn tuân thủ các quy tắc của anh ta. Nhưng bây giờ, tôi hối hận rồi.

Nếu tôi mở cánh cửa này sớm hơn thì có lẽ bây giờ anh ta đã chuẩn bị kết hôn lần thứ hai rồi.

Thư phòng rộng rãi, tất cả tài liệu, văn kiện đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Có một cuốn sách được đặt ở góc bàn. Những bài thơ tuyển tập bằng tiếng Anh của Byron đã cũ, giấy đã ố vàng.

Bên cạnh chiếc đèn đặt trên sàn treo một chiếc váy. Đó là một chiếc váy múa rất đẹp.

Váy lụa ngắn ống tay áo màu trắng, phần váy xòe được trang trí vài viên ngọc trai tinh xảo lấp lánh. Một dải vải màu hồng nhạt được quấn quanh eo, có một chiếc nơ bướm buộc lỏng sau lưng.

Như bông hoa đung đưa chờ thời cơ để bung nở. Đó là ai, không cần nói ai cũng tự hiểu.

Đồ lừa đảo.

Tôi thở dài nặng nề.

Mấy năm nay anh ta không nhắc về Lộc Dạng, nhưng anh ta vẫn luôn cất giữ đồ đạc của cô ta trong thư phòng.

Không ngờ Thẩm Kỳ lại không làm việc.

Anh ta tựa lưng vào ghế, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hai mắt nhắm nghiêng không biết là đang nghĩ điều gì.

Có lẽ là đang nghĩ cách ly hôn với tôi chăng.

Tôi cười khẩy, bay lên cao và đ/á vào đầu anh ta. Tôi ước gì mình có thể thực sự làm điều đó.

Một lúc sau, anh ta mở ngăn kéo bên phải và lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Chiếc hộp mở ra, bên trong là một sợi dây buộc tóc hình thỏ con tinh xảo.

Lại là đồ của Lộc Dạng.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.

Thẩm Kỳ đứng dậy, đi ra mở cửa.

“Em thấy đèn trong phòng anh còn sáng.” - Lộc Dạng mặc bộ đồ ngủ mỏng manh tinh nghịch nháy mắt với anh ta.

"Có chuyện gì vậy?"

Lộc Dạng do dự mở miệng: "Anh vẫn trách em sau kỳ thi đại học đã ra nước ngoài và bỏ anh lại sao?"

"Tất cả những chuyện đó đều đã qua rồi." - Sau ngày đầu tiên mất bình tĩnh, phản ứng của Thẩm Kỳ đối với Lộc Dạng càng ngày càng lạnh nhạt, xa cách.

Tôi nhìn anh ta một cách kỳ quái.

Sau một hồi trầm mặc.

Lộc Dạng nhìn qua vai Thẩm Kỳ, liếc nhìn chiếc váy khiêu vũ trong thư phòng.

"A, chính là chiếc váy đó!" - Lộc Dạng kinh ngạc thốt lên.

Cô ta thản nhiên bước vào thư phòng, nhìn thấy tập thơ và sợi dây buộc tóc trên bàn.

“Anh đã giữ lại tất cả chúng à?”

“Thẩm Kỳ, trong lòng anh thật sự vẫn còn có em.” - Tâm trạng chán nản nhanh chóng bị cuốn đi, Lộc Dạng ngẩng mặt lên mỉm cười với anh ta, giọng điệu vừa vui vẻ vừa đắc ý.

Tôi hít một hơi thật sâu, không thể không vỗ tay tán thưởng họ. Sự mập mờ đã bị đ/âm thủng, bước tiếp theo là nói ra tình cảm cũ và quay lại với nhau.

Tôi nhìn Thẩm Kỳ, mà Lộc Dạng cũng đang chờ đợi câu nói tiếp theo của anh ta. Đừng giả vờ lạnh lùng và xa cách nữa.

Thẩm Kỳ không trả lời, anh ta cụp mắt xuống không nói gì, dùng lông mi dài che đi hết cảm xúc trong mắt lại.

Lộc Dạng đến gần hơn, kiễng chân lên muốn hôn anh ta.

Mùi hoa hồng tràn ngập trong không khí.

Thẩm Kỳ cũng không có tránh đi.

Đôi môi mềm mại quyến rũ sắp chạm vào anh ta, Thẩm Kỳ như chợt tỉnh lại, đồng tử co rút, vội vàng quay đầu và lùi lại tránh.

"Không đúng."

"Không đúng cái gì?"

Lại ngẩng đầu lên, Thẩm Kỳ thả lỏng đôi mày đang nhíu chặt lại, trong mắt tràn đầy vẻ nhẹ nhõm.

"Lộc Dạng, tôi đã không còn yêu em từ lâu rồi. Tuổi trẻ dù có điên cuồng thế nào thì chuyện đó cũng đã qua lâu rồi."

"Người tôi yêu bây giờ là vợ tôi, tôi yêu cô ấy rất nhiều". - Dưới ánh đèn dịu nhẹ, đôi môi mỏng của anh ta tạo thành một vòng cung hờ hững, giọng nói vừa lạnh nhạt vừa bình thản.

“Vậy tại sao anh lại giữ lại những thứ này?” - Như thể vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, Lộc Dạng buồn cười nói.

Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự hoài nghi.

"Tôi giữ lại những thứ này bởi vì lúc đầu tôi vẫn còn tình cảm cũ với em." - Thẩm Kỳ thoải mái thừa nhận.

"Tôi sẽ luôn nhớ cách bố mẹ em nhìn tôi như thể tôi là một thứ rác rưởi. Họ khinh thường tôi và nói rằng những người như tôi thật đáng thương. Tôi tôi mãi mãi sẽ chỉ là một thằng nhãi nghèo khổ, vật lộn trong sự tủi nhục của cuộc đời.”

“Sau khi em chuyển đến trường khác, tôi học tập chăm chỉ, không phải vì em mà vì lòng tự tôn của chính bản thân mình.”

"Tôi thấy em thân thiết với những nam sinh khác ở trường mới, tôi nhận ra rằng có lẽ em chỉ đang chơi đùa với tình cảm của tôi. Tên nhãi đó học giỏi và gia cảnh rất tốt. Sau khi tốt nghiệp, các người đã cùng nhau đi du học."

"Tôi bắt đầu khởi nghiệp ở trường đại học vì tôi không cam tâm. Tôi muốn làm cho em hối hận vì đã chọn người khác, bỏ rơi tôi."

"Sau nhiều năm, trong lòng tôi vẫn luôn có loại cảm giác không cam lòng này."

"Mỗi lần nhìn những thứ này, thứ hiện lên trong đầu tôi không phải là ký ức ngày xưa, mà là vẻ mặt khinh thường, coi tôi như một thứ rác rưởi rẻ mạt của cha mẹ em và ánh mắt phiền chán, lạnh lùng cắt đứt quan hệ của em."

"Tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn, tôi không muốn bị người khác coi thường hay chơi đùa nữa." - Giọng Thẩm Kỳ nhẹ như gió.

"Hoá ra anh đều đã biết..." - Lộc Dạng lẩm bẩm. Sự khó chịu và bối rối hiện lên trong mắt cô ta.

"Sau khi công thành danh toại, tôi nhận được điện thoại của em. Sự không cam lòng mà tôi giấu kín mấy năm bắt đầu rục rịch trỗi dậy. Nó giống như một tia lửa châm vào thảo nguyên đầy cỏ khô, đốt cháy tâm trí tôi, khiến tôi mất đi lý trí.”

"Tôi mê muội hồ đồ, giả vờ dịu dàng dồn hết tâm trí dỗ dành em. Tôi nhìn rõ em cố ý làm nũng, vô ý để lộ ra sự hối hận, nhưng trong lòng một chút cũng không thấy vui vẻ, chỉ có càng ngày càng mất kiên nhẫn, loại cảm giác này rất giống thời gian lúc em bỏ rơi tôi."

"Vậy tại sao anh còn tiếp tục ở bên và chăm sóc tôi nhiều ngày như thế?" - Lộc Dạng hai mắt mở to, nước mắt không nhịn được rơi xuống, sắc mặt tái nhợt, hồi lâu mới run rẩy hỏi được một câu.

"Vì em đã giúp đỡ tôi khi tôi khó khăn nhất và trả tiền ăn cho tôi."

"Lộc Dạng, sáng mai em có thể rời đi, chúng ta không ai nợ ai." - Thẩm Kỳ rũ mi nhìn cô ta đơn độc đứng ở đó, đôi mắt đen láy vô cùng lạnh lùng.

Lộc Dạng không còn mặt mũi nào để ở lại cô ta bắt đầu cất bước hướng ra ngoài cửa phòng. Đi đến cửa, cô ta hơi dừng lại, quay đầu nhìn qua:

"Tôi nhớ anh đã đến tìm và hỏi tôi có phải tôi đã trả tiền ăn cơm cho anh không.”

"Khi chúng ta gặp nhau, tôi đã cố tình nhiều lần bắt chuyện với anh, nhưng anh phớt lờ tôi. Lần đó vậy mà anh lại chủ động đến tìm tôi, tôi vô cùng ngạc nhiên trong vài giây, sau đó tôi gật đầu thừa nhận."

"Có lẽ có thể xem đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, vì tôi thường thích viết bằng kiểu chữ đó."

“Có một người nào đó muốn giúp đỡ bạn học, nhưng lại làm việc tốt mà không để lại tên tuổi nên tôi không thể lãng phí cơ hội này được.” - Lộc Dạng vuốt ve mái tóc dài, nhếch khóe miệng lên thành một vòng cung, giọng điệu đầy vẻ giễu cợt.

“Thẩm Kỳ, tôi không phải là người đã giúp anh, là anh nhận nhầm người rồi.”

"Chỉ có những kẻ ngốc mới làm những điều phí công vô ích.”

"Mà tôi, không phải là kẻ ngốc."

11.

Lời nói của Lộc Dạng như một đòn giáng mạnh Thẩm Kỳ, khiến anh ta trong phút chốc trở nên ngây ngốc không nói lên lời.

"Niệm Niệm..." - Sau một khoảng im lặng kéo dài, một tiếng thì thầm đột nhiên thoát ra từ miệng của Thẩm Kỳ.

Đoán chính xác như vậy, tôi mới chính là kẻ ngốc đúng không?

Đột nhiên tôi cảm thấy bản thân có chút nực cười.

Hóa ra anh ta đột nhiên có hứng thú và nhiệt tình theo đuổi Lộc Dạng là vì tiền ăn. Anh ta bỏ mặc tôi, quay lại tìm cô ta vì vẫn canh cánh việc bị khinh thường thuở niên thiếu.

Ngay lúc này, tôi đột nhiên không thể diễn tả được cảm giác của mình.

Nhưng sai thì chính là sai.

Đã quá muộn rồi, không gì có thể cứu vãn được nữa. Tôi cũng không có gì phải tiếc nuối.

Cho dù Thẩm Kỳ biết tôi là người đã trả tiền ăn cơm cho anh ta, vậy anh ta định làm gì?

Thành thật mà nói xung quanh anh ta có rất nhiều những cô gái xinh đẹp vây quanh. Mà tôi, khi còn ở trường trung học, chẳng có gì nổi bật, chỉ là một người vô cùng bình thường.

Anh ta có thể rất biết ơn tôi, nhưng anh ta không nhất thiết phải thích và theo đuổi tôi vì điều đó.

Giống như tôi đã tặng anh ta món quà sinh nhật đầu tiên trong đời, có ý nghĩa vô cùng to lớn. Tuy rằng anh ta rất cảm động nhưng cũng chỉ đến thế thôi.

Trên đời này có rất nhiều chuyện sẽ có kết thúc giống hệt nhau dù con người có cố gắng thay đổi thế nào đi chăng nữa.

Ánh trăng xuyên qua khe hở trên rèm, khúc xạ một vệt sáng mảnh kéo dài trên mặt đất.

Thẩm Kỳ trở lại phòng ngủ và mở WeChat. Anh vuốt vuốt màn hình hồi lâu mới gõ được một dòng chữ.

"Anh đến đón em nhé?"

Màn hình tự động tắt. Sau mười phút chờ đợi, không có ai trả lời.

"Niên Niệm, trước tiên cứ về nhà đã nhé."

Không ai trả lời.

Thẩm Kỳ có chút bực bội, anh ta lấy hộp thuốc lá trên bàn đầu giường ra, châm một điếu thuốc. Làn khói trắng lượn lờ làm khuôn mặt anh ta trở nên có chút mờ ảo, anh ta bấm số của tôi.

Tút tút tút.

Âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên bên tai Thẩm Kỳ, không có người bắt máy.

Anh ta lại tiếp tục chuyển sang nhắn tin WeChat.

"Niệm Niệm, anh sai rồi, anh có thể giải thích. Em trước tiên nghe điện thoại của anh được không?"

Bình minh ló dạng, bầu trời chuyển sang màu trắng bạc. Thẩm Kỳ nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài.

Tất nhiên, không phải là của tôi.

Là điện thoại của cảnh sát. Họ gọi để thông báo rằng tôi đã bị s/át h/ại.

“Không thể nào, nhất định là các người gọi nhầm số…” - Thẩm Kỳ như đang nghe một câu chuyện nực cười nhất thế gian, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút run rẩy.

"Thưa ngài, chúng tôi rất tiếc nhưng đó là sự thật. Chúng tôi cũng sẽ ngay lập tức báo cho cha mẹ của nạn nhân và mời các vị đến..."

Cúp điện thoại, Thẩm Kỳ ngơ ngác vội vàng chạy tới sân bay, dọc đường vẫn không ngừng gọi điện và gửi tin nhắn cho tôi.

"Niệm Niệm, em nhất định là đang giận dỗi anh rồi."

"Là lỗi của anh, anh không nên bỏ mặc em, lúc đó anh có chút hồ đồ."

"Đừng làm anh sợ, trả lời tin nhắn của anh đi được không?"

"Tất cả đều là lỗi của anh, là anh sai, em gọi lại cho anh đi được không? Làm ơn."

….

12.

Cho đến khi máy bay hạ cánh, anh ta vẫn kiên trì gửi tin nhắn cho tôi. Nhưng dù thế nào thì đáp lại anh ta cũng chỉ là sự im lặng biệt tăm biệt tích, không có bất kì phản hồi nào.

Viên cảnh sát chịu trách nhiệm tiếp đón đang đợi ở cửa sân bay.

"Các người chắc chắn đã sai, tôi sẽ đệ đơn kiện các người.” - Thẩm Kỳ vẻ mặt bình tĩnh bước lên xe.

Xe cảnh sát lăn bánh, khi đến đồn cảnh sát, Thẩm Kỳ được mời vào một căn phòng. Viên cảnh sát do dự vài giây rồi kể tóm tắt ngắn gọn toàn bộ sự việc.

"Ông Thẩm, tôi vô cùng lấy làm tiếc khi nói với ông điều này. Vợ ông, bà Thời Niệm, đã bị s/át h/ại.”

“Hôm qua, một tên tội phạm đã bị bắt vì tội trộm c/ướp tài sản. Khi chúng tôi đến nơi ở của hắn để lục soát tìm thêm tang chứng, chúng tôi bất ngờ phát hiện một ngón tay bị đ/ứt l/ìa trong thùng rác.”

“Sau khi thẩm vấn, tên tội phạm khai rằng vào buổi chiều mưa lớn cách đây bảy ngày, bà Thời bắt taxi đến sân bay thì bị tài xế b/ắt c/óc và đưa đi.”

“Tên tội phạm đã gọi thêm hai đồng phạm say sỉn, cả ba tên tội phạm đã vơ vét hết tài sản có giá trị.”

“Vì không tháo được chiếc nhẫn ra, chúng đã c/ắt đ/ứt ngón tay của nạn nhân.”

“Sau khi xong việc, bọn chúng dùng dây s/iết c/ổ nạn nhân đến ch/ết rồi ném nhân lúc trời mưa lớn, tối tăm đã n/ém x/ác nạn nhân xuống sông.”

“Nhẫn, điện thoại di động và túi xách đều bị bọn tội phạm đem bán rồi.”

“Đây là hình ảnh ngón tay bị đ/ứt l/ìa. Còn đây là hình ảnh miếng vải quấn quanh ngón tay đó.”

“Tên tội phạm khai nhận mảnh vải được xé ra từ váy của nạn nhân. Vật chứng sẽ được mang đến ngay. "

Viên cảnh sát lấy ra hai bức ảnh và đặt chúng lên bàn. Trong bức ảnh là ngón tay bị ch/ặt đứt, trông vô cùng khủng khϊếp.

Chiếc váy loang lổ vết bùn đất và vệt m/áu đã khô.

Thẩm Kỳ siết chặt bức ảnh, ngón tay trắng bệch, không ngừng run rẩy. Thân hình cao lớn của anh ta hơi lắc lư, anh ta dùng một cánh tay chống lên mặt bàn để khỏi ngã quỵ, vẻ bình tĩnh trên mặt trước đó hoàn toàn không còn nữa.

Anh ta vẫn cố già mồm tự lừa mình.

"Không phải cô ấy..."

"Chắc chắn là các người đã sai rồi…”

"Cô ấy chỉ là tức giận nên trốn tôi. Đây không phải là cô ấy..." - Trong mắt Thẩm Kỳ dâng lên một màng nước mỏng, hai mắt đỏ hoe.

Hơi thở của anh ta trở nên dồn dập, giống như hơi thở của người sắp ch/ết, bất lực đến tuyệt vọng.

Viên cảnh sát nhìn anh ta với ánh mắt thương hại.

“Mấy ngày nay trời mưa to, rất ít người ra ngoài.”

“Ngoài ra, sau khi nạn nhân biến mất, không ai phát hiện kịp thời và báo cho cảnh sát, cơ hội tốt nhất đã bị bỏ lỡ, th/i th/ể theo dòng nước dâng cao kéo đi.”

“Theo tính toán, những ngày qua liên tục mưa lớn, thêm vào đó các nhánh sông rất phức tạp, khả năng cao th/i th/ể đã bị cuốn xuống biển, không bao giờ được tìm thấy nữa.”

“Trong lúc s/iết cổ nạn nhân, ba tên tội phạm còn quay video lại." Viên cảnh sát bật máy tính để phát đoạn video, thứ hiện ra trong tầm mắt bọn họ là khuôn mặt trắng bệch nhưng vô cùng bình tĩnh của tôi.

Khi một người sợ hãi đến cực điểm thì không còn gì có thể khiến người đó hoảng sợ nữa.

Tên tội phạm lùi lại, để camera quay lại được toàn bộ cơ thể tôi.

Ngón tay bị ch/ặt đ/ứt, trên sàn và váy loang lổ những vết m/áu lớn nhỏ. Tay và chân tôi đều bị trói chặt.

“Cô đã kết hôn chưa?” - Tên tội phạm tò mò hỏi.

“Nếu các người không b/ắt c/óc tôi thì có lẽ giờ này tôi đã ly hôn rồi.” - Vì mất quá nhiều m/áu nên giọng tôi ỉu xìu, có chút nói không lên lời.

"Tại sao?"

"Anh ta bỏ tôi để đi tìm bạn gái cũ."

"Ôi Chúa ơi, người phụ nữ tội nghiệp." - Tiếng cười khúc khích và tiếng la ó vang vọng khắp nơi, bọn tội phạm say khướt phá lên cười.

“Trước khi ch/ết cô còn lời gì muốn nói không?”

"KHÔNG."

“Cô không muốn nói gì với người chồng đã phản bội mình sao?” - Có kẻ nào đó đã quấn một sợi dây quanh cổ tôi.

Chẳng có gì để nói cả.

Nhưng nếu không nói ra, vẫn là có chút không cam lòng.

Cuối cùng, tôi cũng yếu ớt nói ra những lời cuối cùng. Tôi nhìn thẳng vào camera, nhẹ nhàng mở miệng:

“Thẩm Kỳ, nếu như có thể được sống lại lần nữa, tôi sẽ tránh xa anh, càng xa càng tốt.”

"Ding dong, đến lúc rồi." - Một tràng tiếng cười tàn nhẫn vang vọng khắp căn phòng, sợi dây bị kéo căng ra, màn hình rung chuyển.

Có ai đó đang reo hò, có ai đó lại đang rơi nước mắt...