Lấy Danh Nghĩa Hôn Nhân (H)

Chương 1

Tương Thành vào mùa xuân mưa nhiều, kéo theo trời tháng năm vẫn luôn là mưa dầm kéo dài, nên hiếm khi thấy được trời nắng.

Trùng hợp hôm nay là sinh nhật sáu mươi tuổi của Ôn Sơn - bố chồng cô, thì trời cũng đổ mưa nhỏ. Thân là con dâu trưởng, Cố Dĩ An mặc một chiếc sườn xám màu xanh nhạt, tay che một chiếc dù giấy đứng ở cửa tiền sảnh, trên khuôn mặt là ý cười dịu dàng tiếp đón mỗi một ví khách khứa đến thăm.

Mẹ chồng cô – Lưu Vân – thấy con dâu mình đi giày cao gót mà cứ đứng mãi như thế, nhân lúc không có khách đến thì nhịn không được mà bắt đầu quở trách: “Cái tên nhóc con Ôn Thần này thật là không khiến người ta bớt lo được mà, biết rõ hôm nay là sinh nhật của ba con mà còn không chịu nhắc đến việc về trước một ngày, tối hôm qua lúc gọi điện thoại với mẹ còn nói là nhất định sẽ có mặt trước tám giờ sáng nay, bây giờ đã sắp mười giờ đến nơi rồi, mà cả cái bóng của nó mẹ còn chưa thấy đâu.”

“Tối hôm qua anh ấy uống mấy chén với khách hàng bên phía Canada kia đến tận hơn mười hai giờ, chắc là sáng nay khách hàng tỉnh rượu lại bắt đầu giở quẻ đấy ạ.” Cố Dĩ An cười khẽ, lướt mắt nhìn thấy dì nhỏ Lưu Sương đang đi về phía hai người. “Dì nhỏ đến rồi mẹ, mẹ đi tiếp dì ấy trước đi, ở đây có con trông chừng là được rồi.”

Lưu Vân thở dài, trong mắt toàn là bất đắc dĩ: “Con là vợ mà chỉ biết đứng về phía nó thôi, được rồi, chờ qua sinh nhật ba con, thì chúng ta mới nhắc đến chuyện này sau.”

Thấy bà đi rồi, ý cười bên miệng Cố Dĩ An mới từ từ tan đi, dù sao thì hôm nay cô quả thật cũng không cảm thấy khỏe cho lắm.

Đã sinh sống ở phương Bắc hơn hai mươi năm, tuy rằng gả đến Tương Thành được hơn một năm rồi, nhưng cô vẫn không thể nào quen được với độ ẩm ở nơi này.

Nhất là căn nhà cũ này của nhà họ Ôn, bên ngoài còn có một gốc cây ngô đồng cổ thụ che kín hết cả ba tầng ở nhà sau, lúc mở cửa sổ cho thoáng thì luôn có cảm giác toàn là hơi ẩm tràn vào, từ lúc rời giường sáng nay, lưng cô vẫn cứ luôn ngứa ngáy.

Bố chồng tổ chức tiệc mừng thọ ở nhà cũ, Ôn Thần lại không về, cô chỉ có thể chịu ngứa chịu đau mà đứng ở đây.

Người nhận ra cô không ổn là cô em chồng Ôn Ngôn: “Chị dâu, chị sao thế?”

“Sau lưng tôi hơi đau, Ngôn Ngôn, cô trông giúp tôi một lát nhé.” Dù giấy đưa vào tay cô ấy, lúc khom người thì giữa mày Cố Dĩ An nhíu chặt, thật sự là quá ngứa.



Lúc vừa vào phòng ngủ, Cố Dĩ An lập tức cởi bỏ cúc cổ của sườn xám, đi đến trước chiếc gương to, nghiêng người, xoay đầu nhìn vào trong gương, từ sau cổ đến lưng đều là những nốt mẩn đỏ chằng chịt, quả thật là đã nổi mẩn ngứa rồi.

Lúc cô thu hồi tấm mắt thì đột nhiên nhận thấy có nơi nào đó sai sai, nhìn xuống thì thấy giày cao gót đang đạp lên trên một chiếc áo khoác âu phục màu đen.

Ôn Thần đã về rồi ư?

“Lại nổi mẩn à?” Ôn Thần mới đi ra khỏi phòng để quần áo, còn chưa kịp cài cúc áo sơ mi, chiếc áo đó mở rộng ra để lộ một tảng cơ bụng lớn rắn chắc, chỗ mà anh đứng vừa lúc có thể nhìn thấy được vết mẩn phía sau lưng cô.

“Có phải lại quên bật máy hút ẩm rồi không?” Anh bước đến trước tủ đầu giường, mở ngăn kéo lấy thuốc bôi trị mẩn ngứa ra, mở nắp bóp ra một ít, đi đến sau lưng bôi lên giúp cô.

Kết hôn đã sắp được hai năm, tuy rằng hai người cũng có cùng chung chăn gối mấy lần, nhưng sâu trong nội tâm Cố Dĩ An vẫn rất bài xích loại tiếp xúc cơ thể này: “Để em tự làm.”

Giọng điệu đã không còn mềm mại như lúc đối mặt với mẹ chồng Lưu Vân, mà là kiêu ngạo cứng nhắc, ghét bỏ một cách trần trụi.

Ôn Thần bất đắc dĩ cười cười, đưa thuốc mỡ cho cô: “Nếu không tự giải quyết được thì cứ gọi anh.”

Thấy anh quay về phòng chứa quần áo rồi đóng cửa lại, Cố Dĩ An mới thẳng lưng, bóp thuốc mỡ ra tay rồi bôi thuốc lên những chỗ thấy ngứa.

Lúc Ôn Thần quay lại thì cô đã mặc sườn xám vào rồi, đang ngồi trước bàn trang điểm dặm lại lớp make up: “Em không nghỉ ngơi một chút à?”

“Em và anh vẫn nên quay lại tiền sảnh đi.” Cô nhanh chóng tô xong son môi, xuống lầu cùng anh.

“Chờ đã.” Ôn Thần đổi chiếc dù đang bung sang tay trái, bảo cô ngẩng đầu lên, ngón cái nhẹ nhàng cọ khóe môi cô một chút. “Son lem rồi.”

Ngón tay anh có mùi thuốc lá rất nồng, khiến cho hàng mi nhỏ nhắn của Cố Dĩ An nhăn lại.

Ôn Thần đặt ngón tay trước mũi ngửi ngửi, hỏi: “Không thích mùi này à?”

“Chúng ta đến tiền sảnh trước đi, mẹ và mọi người đều đang chờ anh đấy.”

Sốt ruột muốn đổi chủ đề như thế này, rõ ràng là không thích rồi.



Mưa lại to hơn nữa.

Khách khứa lục tục đến đông đủ, tiền sảnh ở tầng một và tầng hai đều ngồi đầy người, Cố Dĩ An và Ôn Thần đi đến trước mặt người nhà họ Ôn show ân ái một phen.

Trai tài gái sắc, nhà gái lại là gia đình toàn cán bộ cấp cao, lời mà những người họ hàng thân thích của nhà họ Ôn nói ra toàn là lời khen ngợi và hâm mộ.

Đứa con dâu Cố Dĩ An này cũng là điều khiến Ôn Sơn tự hào nhất, tạm không nhắc đến xuất thân tốt, những năm gần đây còn quán xuyến cái nhà này gọn gàng ngăn nắp, cũng khiến cho đứa con trai Ôn Thần này hồi tâm chuyển ý.

Dù sao thì sau khi kết hôn, thì cũng không còn scandal Ôn Thần ra vào hộp đêm bị paparazzi chụp được tuồn ra bên ngoài nữa.

Một lát sau, Ôn Thần lên tầng hai tiếp khách, Cố Dĩ An được mẹ chồng Lưu Vân mang đi nhận mặt họ hàng, dù lúc kết hôn đều đã mời rượu cả rồi, nhưng họ hàng nhà họ Ôn rất đông, ngoại trừ mấy người cực kỳ thân thiết ra, thì Cố Dĩ An không nhớ được những người họ hàng xa, sau khi giới thiệu một vòng thì cũng đến giờ mở tiệc.

Ôn Thần không bảo Cố Dĩ An đi theo mời rượu, mà còn dặn dò cô đừng chạm vào rượu: “Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc thì anh còn phải bàn chút chuyện với anh Tư, mẹ biết em nổi mẩn rồi, em không cần dọn dẹp gì đâu, về nghỉ ngơi là được.”

Cố Dĩ An đồng ý không đi, nhưng giữa đường vẫn bị bố chồng Ôn Sơn gọi đến giới thiệu với mấy ông bạn già.

Ôn Sơn toàn là khen ngợi cô, chẳng hề nhắc đến đứa con trai Ôn Thần lấy một chữ nào, thông qua ánh mắt kích động của ông ấy là có thể cảm nhận được ông ấy khá là vừa lòng với đứa con dâu này.

Nếu như là trước kia thì Ôn Thần còn sẽ phối hợp cười một cái, nhưng anh chú ý thấy có vài giây Cố Dĩ An đang cắn răng, là lại ngứa lưng nữa đấy à?

“Ba, bên chỗ mẹ có việc tìm Dĩ An, con đưa Dĩ An sang đó ạ.” Cũng không chờ ba cho phép, anh đã nắm lấy cổ tay Cố Dĩ An, đưa cô rời khỏi đó.

Cố Dĩ An tưởng là mẹ chồng thật sự tìm cô có việc nên hỏi: “Mẹ tìm em có việc gì thế?”

Ôn Thần không đáp mà đưa cô thẳng đến sân sau.

Cửa sân sau đang mở, cô thấy trợ lý Đường Tân của anh đang đứng trước chiếc Maybach đen, hình như là đã chờ lâu lắm rồi.

“Đã hẹn giúp em chuyên gia da liễu rồi.” Ôn Thần mở cửa xe, thấy cô vẫn còn đang đứng ở cửa sân thì nói tiếp. “Ở đây có anh ứng phó là được.”



Cố Dĩ An ở lại bệnh viện truyền nước, lần này nổi mẩn ngứa không phải là do ẩm ướt bình thường gây ra, chỗ sưng đỏ là do bị muỗi đốt nên gây ra dị ứng, thành ra mới khiến cho lưng đỏ lên và phát ngứa trên diện rộng.

Bác sĩ nói là cũng may cô đến sớm, bằng không nếu cứ gãi lâu thì da dễ dàng bị hoại tử.

Ôn Ngôn đến bệnh viện thăm cô, nói: “Anh của em không yên tâm, bảo em đến đây chăm sóc chị.”

“Đã bớt sốt rồi, về tắm nước thuốc một chút hẳn là sẽ ổn thôi.”

Cô nói nhẹ nhàng như thế, trên mặt cô không hề nhìn ra chút phiền muộn hay đau đớn gì.

Ôn Ngôn muốn nói gì đó, nhưng khi lời đến bên miệng rồi thì lại không biết nên nói thế nào. Cô ấy nhịn mấy chục phút, trên đường về nhà họ Ôn vẫn là không nhịn được mà hỏi: “Chị dâu, có phải chị và anh trai em chỉ kết hôn trên danh nghĩa thôi phải không?”