Từng đóa hỏa liên bay đến bốn phía ong độc, ngay khi tiếp xúc với những con ong độc, "Vù vù" một tiếng lớn, bốn phía của nàng biến thành một mảnh biển lửa.
Mùi thối rữa cháy khét trong không khí kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác của cô, khiến dây thần kinh cô căng thẳng hơn.
Bên kia, quạt xếp của Ngọc Lưu Ly vung lên, một bóng ảnh của quạt xếp đứng trên không trung, mang theo áp lực cực mạnh, từ không trung áp tới ong độc.
Một đàn ong độc bị đập xuống đất, xác của những con ong độc chồng chất lên nhau, không thể phân biệt được hình dạng, chỉ có những mảnh vụn nhầy nhụa trộn lẫn với nước xanh, khiến ai nhìn cũng muốn nôn mửa.
Những người khác cũng không ngờ tới Ngọc Lưu Ly lại bạo lực như thế, trong lòng phát lạnh.
Cả nhóm sáu người toàn bộ đều gia nhập chiến đấu, Vân Khinh Vũ cùng Vân Phi có chút khó khăn, hai người bọn họ chỉ có luyện khí cấp sáu, nhưng không thể so sánh với Tiêu Hàn, kiếm tu được nổi danh với sức chiến đấu mạnh mẽ.
Vân Khinh Vũ vung roi rắn đánh bốn phía của bầy ong, trên roi rắn có gai nhọn rậm rạp, mỗi lần vung roi rắn, trên gai nhọn đều đâm rất nhiều ong độc, roi rắn màu tím đã bị máu ong độc nhuộm thành màu xanh lá cây.
Mà Vân Phi bên kia, đã thấy hắn cũng là thi triển pháp thuật hỏa hệ, một cái quả cầu lửa này đến một quả cầu lửa khác đập về phía đàn ong độc, "lách tách" thanh âm không ngừng.
Nhưng thuật pháp này tiêu hao khá lớn linh lực, sắc mặt Vân Phi trắng bệch.
Âu Dương Hạo bên kia ngược lại là tốt hơn rất nhiều, màu lam phi kiếm ở không trung xoay tròn, mang theo linh lực thuần khiết chém bốn phía đàn ong độc, khiến ong độc không thể tới gần.
Sở Huân quan sát xung quanh, thấy bọn họ chém gϊếŧ một nhóm ong độc, lập tức có một nhóm ong độc khác thay thế chỗ trống vừa rồi.
Lúc này linh khí của nàng đã tiêu hao hơn một nửa, mặc dù không có ăn bổ linh đan, nhưng đan dược có thể tiêu hao bao nhiêu.
Nghĩ đến người quen thuộc bí cảnh nơi này nhất hẳn là Âu Dương Hạo, hỏi từng câu: "Âu Dương đạo hữu, tiêu hao như thế này không phải biện pháp tốt, phía trước có sông không?"
Âu Dương Hạo đang tập trung chú ý quét dọn ong độc, nghe được thanh âm của nàng, trầm mặc một lát sau đáp: "Cách hai mươi dặm có một con suối nhỏ."
Vừa dứt lời, Vân Khinh Vũ đột nhiên phát ra một tiếng gào thét: "A!”
Mọi người đều nhìn về phía nàng, thấy trên cánh tay Vân Khinh Vũ có một con ong độc Luyện Khí trung kỳ, đuôi kim đã đâm vào da.
Làn da Vân Khinh Vũ nhanh chóng từ trắng chuyển sang xanh, Tiêu Hàn lúc này cách Vân Khinh Vũ gần nhất, thanh kiếm tăng nhanh tốc độ, vọt tới trước mặt nàng, đem nàng bảo vệ ở phía sau.
Trốn sau lưng Tiêu Hàn, thấy nàng tạm thời an toàn, hắn lấy từ túi trữ vật ra giải độc đan cho vào trong miệng.
Sắc mặt có chút dịu đi, nhưng độc phong trong bí cảnh này, độc hiệu mạnh mẽ, giải độc đan sơ cấp chỉ có thể tạm thời áp chế.
Sau một hồi chiến đấu, linh lực của mọi người đều khô kiệt, đều lấy ra Bổ Linh đan ngậm trong miệng.
Nhưng vào lúc này lại nghe được "Oanh" một tiếng, Sở Huân nhìn về phía Ngọc Lưu Ly, thấy hắn ném ra một tấm Bạo Diễm Phù, ong độc phía trước trong nháy mắt bị nổ chết, những ong độc khác giống như e ngại, một hồi lâu mới tụ tập đến trước mặt hắn.
Sở Huân hai mắt sáng lên: "Các ngươi có bao nhiêu Bạo Diễm Phù? Chúng ta tụ tập lại lao ra ngoài.”
Những người khác cũng chú ý tới động tĩnh bên Ngọc Lưu Ly, mọi người cùng nhau gom góp hơn sáu mươi tấm Bạo Diễm Phù, đến phiên Sở Huân, nàng đoán chừng cách hồ nước khoảng hai mươi dặm, hơn mười tấm Bạo Diễm Phù là đủ rồi, nói: "Ta có mười lăm tấm."
Sáu người thương nghị tụ tập cùng một chỗ, một người phụ trách ở phía trước dùng phù triện mở đường, người khác chia làm hai nhóm, luân phiên quét dọn bốn phía ong độc.
Sau khi quyết định kế hoạch, mọi người đều hướng một chỗ tới gần, vây thành một vòng tròn, bởi vì độc trong thân thể Vân Khinh Vũ chưa bị tiêu trừ, phát huy không được toàn lực, an bài nàng ở phía trước ném phù triện.
Sở Huân cùng Ngọc Lưu Ly một nhóm, Tiêu Hàn, Vân Phi cùng Âu Dương Hạo một nhóm, thay phiên khôi phục linh khí.