Vì thế tiểu tiên thảo đi vào đời sống nhân gian, kỹ năng đầu tiên học được là trợn mắt nói dối!
Lưu thị: “.”
Mẹ chồng nằm mơ học được thuật thúc giục, làm cho quả hồng trong nhà một đêm đều chín hết, hiện tại con gái cũng nằm mơ, mơ thấy có người dạy nàng nhận biết dược liệu?
Sao lại mơ hồ như vậy?
Nhược Thủy cảm thấy không đơn giản như vậy, nhưng nữ nhi là nữ nhi của hắn, nàng nói cái gì, hắn liền tin cái đó, hắn đem nữ nhi giao cho Lưu thị: “Ta tới cuốc, phải tranh thủ thời gian, nếu không trời tối rồi!”
Lưu thị nhanh chóng ôm lấy nữ nhi, liền không rối rắm nữa.
Nhược Thủy cầm lấy cuốc liền bắt đầu đào.
Nhược Huyên hít hít mũi, nàng lại chỉ chỉ phương hướng nào đó: “Mẹ, bên kia có Ba Kích Thiên, bên kia có Nguyên Bảo Thảo, bên kia có Dạ Hương Ngưu......”
Lưu thị: “.”
Ba Kích Thiên đã nghe qua, nhưng Dạ Hương Ngưu? Thứ này là gì? Mùi hương ban đêm của bò sao?
“Mẹ, chúng ta trước tiên đi nhổ Nguyên Bảo Thảo và Dạ Hương Ngưu, Ba Kích Thiên là gốc làm thuốc, giữ lại cho cha cuốc.”
Nhược Thủy nhìn thoáng qua bốn phía, không có dấu vết động vật cỡ lớn từng xuất hiện, hơn nữa nơi mà con gái chỉ lại ngay tầm mắt phạm vi tầm bắn của mình.
Hắn gật đầu với Lưu thị: “Đến đó đi! Đừng đi xa quá.”
Lưu thị liền ôm Nhược Huyên đi qua.
Nguyên Bảo Thảo cùng Dạ Hương Ngưu đều là loại cây làm thuốc, Lưu thị hỏi rõ Nhược Huyên hái như thế nào sau đó liền trải ra một cái bao tải, để Nhược Huyên ngồi còn nàng thì đi nhổ.
Về phần là thảo dược, hay là cỏ, hoặc là Dạ Hương Ngưu, Lưu thị đều không biết.
Kệ nó! Nhổ trước, nếu không có tác dụng, lấy về phơi khô làm củi đốt.
Nhược Huyên không có hỗ trợ, nàng còn muốn đi bắt thỏ rừng.
Nàng ngồi ở chỗ đó thấy cha mẹ đều vội vàng đào dược liệu, nàng lặng lẽ phóng thích một chút linh lực.
Mọi thứ đều có linh hồn và mọi thứ đều cần linh hồn.
Linh lực nàng phóng ra là trải qua tu luyện, phi thường thuần túy, có thể hấp dẫn một ít động vật nhỏ.
Bởi vì linh lực của nàng là cỏ cây chi linh nên đặc biệt hấp dẫn một ít động vật ăn cỏ, hơn nữa nơi này cách núi sâu tương đối xa, nàng phóng thích được không nhiều lắm, cũng không cần lo lắng hấp dẫn các động vật lớn như hổ.
Nhược Huyên ngồi ở chỗ đó chờ đợi, đầu xoay xoay, nhìn chung quanh, rốt cục đợi được một chút động tĩnh!
Một con gà rừng vỗ cánh, trực tiếp hướng Nhược Huyên bay tới!
Nhược Thủy nghe thấy tiếng vang, cả kinh, cầm lên một khối rễ Thổ Phục Linh muốn ném qua.
Lưu thị sợ tới mức vội vàng nhào tới che chở hài tử, chỉ sợ gà rừng mổ vào mắt Huyên Bảo!
Sau đó hai vợ chồng chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của nữ nhi vỗ một cái, trực tiếp đem gà rừng đập ngất trên mặt đất, bao gồm cả khối thổ phục linh kia.
Nhược Thủy: “.”
Lưu thị: “.”
Nhược Huyên đè gà rừng trên mặt đất, cao hứng nói: “Cha, mẹ, gà rừng! Tối nay chúng ta ăn gà hầm nấm!”
Tên món ăn này là Lưu thị trên đường lên núi nói cho nàng, mẹ nói nếu bắt được gà rừng và hái được nấm thì liền đem đi hầm.
Lưu thị nhìn về phía tướng công, trong mắt có ánh sáng: “Tướng công, Huyên Bảo nhất định là giống ngươi, lợi hại như vậy!”
Tướng công của nàng lực lớn vô cùng!
Nhược Thủy: “.”
Lúc hắn ba tuổi, hình như cũng không có lợi hại như vậy!
Một cái tát là có thể đập trúng gà rừng?
Quả nhiên hổ phụ vô khuyển nữ a!
Đang muốn chạy tới hôn nhẹ nữ nhi, Nhược Thủy liền nghe thấy tiếng lá cây phát ra sột soạt, một con dê đập vào mắt!
Dê con chạy nhanh tới, đột nhiên thấy có người, quay đầu bỏ chạy.
Nhược Thủy lập tức cầm lấy cung tên, kéo cung phóng tên.
Một mũi tên trúng ngay!
Con dê rơi thẳng xuống đất.
Mấy con thỏ rừng đang vội vàng nhảy ra, gà rừng sợ tới mức bay mất.
Thoáng chốc một trận gà bay thỏ nhảy!
Trong lúc cấp bách, thậm chí có con thỏ còn trực tiếp đυ.ng vào thân cây, đυ.ng đến hôn mê!
Nhược Thủy liên tiếp bắn ra mấy mũi tên.
Nhược Huyên cũng cầm hòn đá lên ném qua, vậy mà cũng đập trúng hai con?
Nhược Huyên hưng phấn chạy tới nhặt lên: “Bắt được thỏ rồi!”
Lưu thị trợn tròn mắt, phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy đi nhặt con mồi.
“Một con gà lôi, hai con gà lôi, ba con gà lôi,... một con thỏ rừng, hai con thỏ rừng,... một con dê!” Nhược Huyên đếm, lần này tổng cộng bắt được một con dê, bốn con gà rừng, ba con thỏ rừng.