Bà đã hơn năm mươi tuổi, chuyện gì chưa từng nghe qua? Chưa từng thấy? Bà Lôi rất nhanh trấn định lại.
Tuy rằng cây táo không thay đổi, nhưng nàng vẫn tin lời Huyên Bảo, quả hồng chín sau một đêm chính là minh chứng tốt nhất.
Nàng theo bản năng nhìn thoáng qua sương phòng đông tây, may mắn hiện tại thời gian còn sớm, trời còn chưa sáng, tất cả mọi người chưa rời giường.
Bà đem bàn tay nhỏ bé của cháu gái che lại, không cho nàng nắm tiên thuật gì nữa, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Huyên Bảo, về sau con không được ở trước mặt người khác dùng tiên thuật, cũng không thể nói cho bất kì ai là con biết tiên thuật, biết không?”
Nhược Huyên lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn khó hiểu: “Không biết, tại sao vậy?”
Nếu không dùng tiên thuật thì khi nàng đói bụng thì phải làm sao bây giờ?
“Bởi vì nếu bị người khác nhìn thấy thì họ sẽ đem con trở thành yêu quái mà thiêu chết.” Bà Lôi không thể không nói nghiêm túc.
Lòng người hiểm ác, nếu là để người khác biết bản lĩnh của Huyên Bảo, coi như không thiêu chết nàng, cũng sẽ nghĩ cách bắt nàng đi, lợi dụng nàng.
Nhược Huyên quả nhiên bị dọa, bởi vì nàng vừa mới hóa linh, tu vi còn chưa đủ phi thăng thành tiên, vốn chính là hoa yêu nho nhỏ.
Nàng gật gật đầu: “Con biết rồi.”
Không thể dùng tiên thuật trước mặt người khác, phải dùng sau lưng.
“Vậy những quả hồng này làm sao bây giờ?” Nhược Huyên nhíu mày nhìn một cây hồng đỏ thẫm.
Nàng hiện tại cũng không có linh lực đem chúng nó biến trở về bộ dáng ban đầu a!
Bà Lôi nhìn vẻ mặt khổ não của cháu gái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia đều nhăn thành bánh bao.
Thật là vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Bà cố ý trêu chọc, học theo bộ dáng của khổ não kia, khuôn mặt nhăn thành bánh bao già: “Huyên Bảo nói phải làm sao bây giờ?
“Hái xuống, giấu đi, hai ta từ từ ăn?” Nhược Huyên mở to một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, chờ mong nhìn Bà Lôi.
Nàng thấy con sóc tinh bên bờ sông Nhược Thủy kia đều là đem hạt thông giấu ở trong thạch động chậm rãi ăn.
Hơn nữa nàng còn chưa ăn qua quả hồng, thật muốn ăn a!
Lúc làm hoa, không cần ăn cái gì, hơn nữa còn luôn bị thỏ tinh, dê tinh các loại yêu ăn.
Những động vật ăn cỏ kia mỗi lần đều gặm nàng chỉ còn lại rễ cỏ, thiếu chút nữa chết.
Cho nên nàng cũng đặc biệt muốn ăn đồ ăn, nhất là thịt thỏ, thịt dê núi.
Nàng vốn cho rằng chờ sau khi mình hóa thành hình người, là có thể ăn thịt dê, ăn thịt thỏ.
Không nghĩ tới vừa hóa thành hình người, liền gặp phải Ma tôn Ma tộc cùng Thần quân Thiên tộc đại chiến ở bên bờ sông Nhược Thủy, lúc nàng né tránh, xui xẻo bị Tru Tiên thần kiếm của Ma tôn một kiếm đâm trúng, hồn phi phách tán tại chỗ, sau đó liền chuyển thế làm người.
Bất quá làm người cũng tốt!
Làm người cũng có thể ăn.
Canh rau dại tối qua cũng rất ngon.
Để hai ta từ từ ăn! Bà Lôi nhìn ánh mắt chờ mong của cháu gái nhỏ, bộ dáng đáng yêu, thật là vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được hôn một cái.
Bà Lôi cố ý lắc đầu: “Giấu không được, nếu để quá lâu sẽ thối rữa.”
Nhược Huyên nghĩ cũng đúng, thực vật hiểu rõ thực vật, quả hồng chín quả thật không thể để quá lâu.
Lúc này trong đầu nàng xuất hiện một đoạn ký ức về quả hồng, chính là người trong nhà sẽ hái quả hồng chín xuống cầm lên trấn bán, đổi bạc, mua lương thực.
Nàng vung cánh tay nhỏ lên: “Bán rồi! Lấy xuống bán, đổi lương thực, đổi thịt thỏ.”
Bà Lôi lần này thật sự là nhịn không được, nàng lại hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cháu gái bảo bối, cười nói: “Tốt, bán, đổi lương thực, đổi thịt thỏ cho Huyên Bảo ăn. Huyên Bảo thật thông minh!”
Nhìn cháu gái như vậy, thật sự là càng ngày càng yêu!
“Huyên Bảo muốn ăn thịt thỏ sao? Cha lên núi bắt cho con.”
Nhược Thủy xỏ giày, cài nút áo, vội vàng chạy ra, chợt nghe thấy lời này.
Vừa rồi Lưu thị mơ mơ màng màng sờ bên cạnh mà không thấy Huyên Bảo đâu, hai người hoảng sợ, cho nên hai vợ chồng áo khoác đều không kịp mặc xong thì liền chạy ra.