Cẩm Tú Nông Môn Tiểu Phúc Nữ

Chương 5: Âm thanh tuyệt vời nhất (1)

Nhược Huyên vừa dứt lời, toàn bộ sân đều an tĩnh lại, ngay cả tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót cũng không có.

Triệu thị há to miệng, sợ tới mức quên kêu lên.

Cô ngốc này làm sao biết trong bụng nàng ta không có thai nhi?

Thân thể Bà Lôi cứng ngắc, vẻ mặt không dám tin cúi đầu nhìn người trong lòng mình.

Vừa rồi bà nghe thấy âm thanh của một đứa trẻ non nớt, là Huyên Bảo nói sao?

Trong viện chỉ có một đứa nhỏ là Huyên Bảo, là nàng sao?

Huyên Bảo của bà biết nói?

Lưu thị cũng đồng thời có vẻ mặt khó tin nhìn về phía con gái, tâm đều nhấc lên, môi khẽ run rẩy, nàng xoa xoa lỗ tai, cẩn thận hỏi: “Huyên Bảo, con...... Vừa rồi là con nói chuyện sao?”

Là bà nghe lầm sao?

Huyên Bảo vừa mới nói chuyện!

Còn gọi một tiếng mẹ!

Là ảo giác sao?

Nhược Huyên cho rằng Lưu thị không nghe rõ, liền lặp lại một lần: “Mẹ, trong bụng bà ấy không có thai nhi, vì sao lại động thai khí a?”

Lưu thị rơi lệ.

Là thật, Huyên Bảo biết nói!

Khóe mắt Bà Lôi đỏ lên.

Không! Huyên Bảo của bà nói chuyện, tiếng nói rõ ràng, thanh âm nũng nịu, quá ngọt, quá dễ nghe!

Triệu thị sợ muốn chết, lớn tiếng ồn ào: “Huyên Bảo, ngươi nói bậy bạ cái gì! Một đứa trẻ 3 tuổi thì biết gì? Ta có một em gái trong bụng. Đại phu trên thị trấn đã nói vậy.”

Triệu thị cố ý nói là em gái, nàng biết Bà Lôi có sáu đứa con trai, bốn đứa cháu trai, gia đình mấy đời không có con gái, mới có thể đem Huyên Bảo cái đưa nhỏ ngốc này làm bảo bối!

Nhưng không ai để ý đến lời của nàng.

Hoặc là nói trong bụng nàng có thai nhi hay không căn bản không quan trọng!

Chuyện này nào có quan trọng bằng chuyện Huyên Bảo biết nói chuyện?

Hai người đều hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướиɠ khi Huyên Bảo biết nói.

Hơn ba năm a! Bọn họ trông mong ba năm!

Lưu thị chảy nước mắt kích động nói với Bà Lôi: “Mẹ, Huyên Bảo biết nói! Huyên Bảo gọi mẹ rồi!”

Bà Lôi kích động đến dùng sức gật đầu: “Ta nghe thấy rồi, nghe thấy rồi!”

Bà lấy tay lau nước mắt, ôn nhu dỗ dành: “Huyên Bảo, ta là bà nội của con, gọi bà nội đi con.”

“Bà nội.” Nhược Huyên ngoan ngoãn gọi một tiếng.

“Ngoan, Huyên Bảo ngoan! Huyên Bảo thật lợi hại, biết gọi bà nội rồi! Ha ha. Huyên Bảo sẽ gọi bà nội...... Ô ô.” Bà Lôi vừa khóc vừa cười.

“Huyên Bảo có thể gọi thêm một tiếng mẹ hay không?”

“Mẹ.” Nhược Huyên không ngại phiền toái ngọt ngào gọi một tiếng.

Nàng biết hai người này là bà nội và mẹ của nàng khi chuyển thế làm người.

Trong trí nhớ của nàng tràn đầy hình ảnh hai người này đối xử với nàng rất tốt.

Nàng không chỉ có mẹ, có bà nội, nàng còn có cha, năm người chú bác cùng bốn người anh, tất cả mọi người đối với nàng rất tốt, thường xuyên cùng nàng nói chuyện, cùng nàng chơi.

Thật tốt!

Đời này, nàng cuối cùng cũng không phải là một gốc hoa lẻ loi.

“Ô ô...... "Lưu thị cùng Bà Lôi nhịn không được ôm Huyên Bảo, ôm nhau khóc rống!

Nhược Huyên bị ôm chặt đến hô hấp không được: “.”

Triệu thị cũng há hốc mồm, đứa ngốc này sao đột nhiên biết nói?

Chỉ là, vậy mà nó biết mình giả vờ? Vậy còn không bằng vẫn làm một đứa ngốc không biết nói chuyện!

Lúc này, mấy người đàn ông làm việc từ bên ngoài trở về, nhìn thấy ba người ôm đầu khóc rống, đều bị dọa đến choáng váng.

Nhược Thủy thấy mẹ và vợ mình ôm con gái khóc rống, tim đập thình thịch, trên mặt hiện lên kinh hoảng: “Sao vậy? Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?”

Những người khác cũng sợ hãi, nhao nhao hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Triệu thị thấy chồng của mình đã trở lại, nàng chột dạ sợ tới mức nhân cơ hội trốn về phòng.

Nàng sợ Nhược Huyên sẽ lại nói trong bụng nàng không có thai nhi, làm Nhược Hà nghi ngờ, biết lúc trước chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, sẽ bỏ nàng.

Lưu thị và Bà Lôi thấy bọn họ đã trở lại, vội lau nước mắt.

Bà Lôi cao hứng nói với mọi người: “Huyên Bảo biết nói! Huyên Bảo vừa rồi gọi bà nội!”