Satan Lầu Năm

Chương 5

Kết hôn hơi hai tháng, lần đầu tiên Khuê Thú Chi và Vu Hàn ngủ riêng phòng tuy rằng hai người về đến nhà cũng không có cãi nhau. Vu Hàn chỉ nói một câu rằng cô muốn cả hai người tĩnh lặng hảo hảo suy nghĩ một chút, Khuê Thú Chi không dám dễ dàng vượt qua Lôi Trì nửa bước, vì anh tự giác biết mình đã sai.

Bọn họ một người trong phòng ngủ trầm tư, một người ở phòng khách sám hối.

Ngoài cửa sổ ánh sáng đã tắt dần, màn đêm buông xuống, đèn đường bắt đầu được bật sáng.

Trong phòng cô vẫn không có nửa điểm động tĩnh, Khuê Thú Chi lần đầu tiên có cảm giác sầu khổ bất đắc dĩ, bó tay trước mọi chuyện. Anh rốt cuộc nên làm như thế nào mới nhận được sự tha thứ của cô đây? Anh hiện tại đã không còn dư thừa tâm lực tưởng tượng việc nói dối bất cứ điều gì lớn hơn nữa.

Khẽ thở dài một cái, anh đứng dậy bật đèn trong phòng khách. Đèn được bật lên, ánh sáng chói mắt làm anh không tự chủ được nhắm mắt lại, khi anh mở mắt ra lần nữa, đột nhiên chú ý tới cái túi đặt trên tủ đựng giày dép, cái túi cô nắm chặt trong tay nói rằng không có gì.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, anh đi lên mở cái túi ra, chỉ thấy đập vào mắt một hộp đựng cơm, anh hoài nghi lấy nó ra, mở nắp.

Thì ra đây là nguyên nhân cô đột nhiên chạy đến tìm anh, cô vì anh mà tự tay làm cơm đem tới…

Tâm tình khoái trá, đắc ý, hối hận, u buồn cùng một lúc sôi trào trong lòng anh, anh biết cô hiện tại cực khổ học nấu nướng, hộp cơm này chính là sản phẩm tâm huyết của cô làm, còn có chân tình thành ý của cô gởi vào trong, nhưng anh chỉ toàn dối gạt cô mà thôi.

Nhìn trên tay hộp cơm chứa chan tình ý dành cho mình, anh từ từ lấy đôi đũa trong túi ra, trở về phòng khách ngồi xuống ghế salon, từng miếng từng miếng đem thức ăn trong hộp cơm nuốt vào bụng.

Thức ăn dù đã nguội lạnh, trong tim anh lại luôn nóng sốt, mặc dù thức ăn để đã lâu có mùi hơi quái dị, nhưng khi anh ăn vào miệng, nuốt vào bụng lại cảm thấy thật ngọt, thật ngon.

Tấm lòng của cô, tình cảm của cô trong đó anh đã nhận được, điều anh muốn làm nhất bây giờ là đem tấm lòng cùng tình cảm của mình truyền cho cô thấy. Bỏ qua một bên những bí mật không thể cho ai biết kia, cùng với việc anh thông đồng với ba mẹ vợ gạt cô, tình yêu chân thành của anh dành cho cô có trời đất trăng sao chứng giám.

Anh yêu cô, để ý từng hành động cô làm, có đôi khi chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì cô cười nên anh cười, bởi vì cô buồn nên anh cũng buồn, bởi vì cô mặt ủ mày chau mà cảm thấy trong l*иg ngực úc ức. Yêu một người, thì ra việc không hề có đạo lý gì như vậy sao?

Thật là khó có thể nghĩ được… ! (nguyên văn ‘bất khả tư nghị – 不可思議)

Thẳng thắn nói hết mọi chuyện với cô sao? Nếu như cô thật sự yêu anh, nhất định sẽ tha thứ cho anh. Còn nếu làm cho cô sinh ra nghi ngờ với tình yêu của anh, cũng không sao, hai người bọn họ tương lai cuộc sống còn dài, dù anh có phải quấn chặt lấy cô cả đời, làm cho cô tin tưởng vào tình yêu đó, anh cũng không hối tiếc. (em ước… -.-)

Anh sẽ khôi phục hết thảy diện mạo nguyên thủy của mình, không có có nói dối cũng không lừa gạt, chỉ có nhiệt tình cùng thành thực mà thôi.

Chỉ cần thẳng thắn giải tỏa khúc mắc, bọn họ nhất định có thể hạnh phúc cả đời.

Đột nhiên có cảm giác trong đầu mình đã sáng tỏ như trăng giữa trời mây mù đã tan, Khuê Thú Chi trong lòng tràn đầy tin tưởng từ ghế salon đứng dậy, chuẩn bị chủ động tích cực giải thích, dẹp bỏ sự bị động tiêu cực mà chờ đợi sự trừng phạt từ cô.

Nhưng khi vừa mới đứng lên, trong bụng lại truyền đến một trận co rút quặn đau, làm cho anh cả người như nhũn ra.

Tại sao có thể như vậy?

Nghi vấn mới nổi lên trong lòng xong, cơn đau nhức quặn ruột thứ hai lại lần nữa đánh úp tới làm anh không khỏi nhăn mày, nhằm phía toilet xông tới.

Sự yên lặng ở phòng ngoài làm Vu Hàn cau chặt chân mày, hoài nghi rốt cuộc anh đang làm cái quỷ gì ngoài đó? Chẳng lẽ anh một chút cũng không để ý hay khẩn trương trước quyết định của cô sao? Hay là kỳ thực anh đang làm cái gì đó đặc biệt ở bên ngoài, cố ý muốn làm cô bất ngờ để cô nguôi giận, cầu xin sự tha thứ của cô?

Vu Hàn khẽ thở dài một hơi.

Thật ra thì cô cũng không phải là rất tức giận gì cho cam, chẳng qua là cảm thấy có chút mở mịt, có chút không xác định được, còn có một chút cảm giác buồn bực cùng căm tức không nói ra được mà thôi.

Anh làm cho cô cảm thấy mình ngu ngốc, quả thực rất ngu ngốc!

Cô chán ghét việc bản thân bị đùa bỡn, cho dù đối phương có cố ý làm vậy hay vô tình cũng như nhau mà thôi.

Nhưng nếu là Khuê Thú Chi, thật sự làm cô muốn tức giận cũng không tức giận nổi, nếu không nói tới việc anh có gì đó lừa gạt cô, mọi thứ còn lại anh đối với cô chỉ có cực sủng cùng yêu thương hết mực, cơ hồ sắp đạt tới mức cả thần tiên cũng phải ghen tỵ.

Cho dù không thích đăng ten và màu hồng phấn, nhưng bởi vì cô thích, tất cả gian phòng đều bị cô bày trí như nhà búp bê Barbie anh cũng không có chút gì oán thán, thậm chí còn tự tay phụ giúp cô trang hoàng.

Cho dù bụng đã đói đến sôi ục ục thành tiếng, vì chờ cô hoàn thành món ăn ưng ý, phải nhịn đói đến ba tiếng đồng hồ, kết quả phải ăn đồ ăn làm sẵn đút trong lò vi sóng, anh cũng không than thở một câu.

Bất kể cô muốn cái gì, anh cũng sẽ thay cô tìm được, mua được, làm được. Bất kể tâm tình của cô rầu rĩ không vui thế nào, anh cũng đều nghĩ ra mọi biện pháp làm cô nở nụ cười tươi rạng rỡ trở lại.

Anh đối với cô sủng ái cơ hồ có thể nói là cực độ, vì vậy cũng làm cô bất tri bất giác ngày càng thật lòng yêu anh hơn, nhưng mà —-

Phịch!

Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm giống như có người nặng nề ngã xuống ghế salon, hơn nữa mơ hồ còn có tiếng rêи ɾỉ truyền tới.

Anh ta rốt cuộc làm cái gì ngoài đó thế không biết? Chẳng lẽ không cẩn thận đá trúng cái gì té ngã đi! Quên đi, dù sao té ngã cũng không chết người, không cần để ý tới anh ta.

Tiếng rên không dứt bên tai làm cho Vu Hàn không nhịn được nữa xuống giường, xoay người tiến ra cửa, vặn tay nắm mở nó ra.

Vừa đi ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Khuê Thú Chi vẻ mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi đầm đìa, hai mắt anh nhắm nghiền nằm trên ghế salon rên khẽ, cô khϊếp sợ chạy nhanh đến bên cạnh anh.

“Ông xã?”. Cô đưa tay lay nhẹ anh, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi.

Nghe thấy thanh âm của cô, Khuê Thú Chi suy yếu mở hai mắt ra.

“Anh làm sao vậy?”.

“Anh đau bụng quá”. Giọng anh yếu ớt trả lời.

“Đau bụng?”. Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Vu Hàn, làm cho cô ngây ngốc vài giây.

Thấy cô rốt cuộc cũng nguyện ý ra khỏi phòng, Khuê Thú Chi cho dù thân thể vạn phần khó chịu, vẫn không muốn bỏ qua cơ hội muốn giải thích với cô.

“Tiểu Hàn, anh… có chuyện muốn nói với em…”. Anh giãy giụa từ ghế salon ngồi dậy, suy yếu nhìn cô mở miệng, nhưng vừa dứt lời, một trận đau bụng kịch liệt lại làm cho anh đau đến nỗi ngã xuống ghế salon, mồ hôi lạnh trên khuôn mặt rối rắm trượt xuống.

“Anh rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao lại bị như vậy?”. Vu Hàn bối rối nhìn anh.

“Anh muốn nói với em là…”.

“Anh phải tới bệnh viện ngay”. Cô nhanh chóng lắc đầu, hốc mắt bởi vì lo lắng mà đỏ lên. “Anh có đứng lên được không? Anh phải ráng giúp em, một mình em không có cách nào chuyển anh đi được”.

“Tiểu Hàn, anh có lời…”.

“Anh làm ơn đừng có nói gì hết!”. Cô bối rối cắt đứt lời anh, cố hết sức đỡ anh từ ghế salon đứng dậy, thấy anh ngay cả sức đứng thẳng cũng không có, cô không nhịn được rơi nước mắt.

“Tại sao lại bị thế này, không phải sức khỏe anh đang tốt lắm sao? Tại sao lại thế này? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh có phải sinh bệnh gì rồi giấu diếm, không nói cho em biết không hả?”. Cô nước mắt rơi như mưa, đối với anh bây giờ vừa đau lòng vừa tức giận.

Anh rốt cuộc che giấu cô bao nhiêu chuyện, rốt cuộc có xem cô là bà xã anh không, rốt cuộc có biết là cô ghét nhất bị giấu giếm lừa gạt không, càng chán ghét cảm giác sợ hãi không làm rõ được trong tình huống này.

Anh trong vòng một ngày muốn chọc cho cô điên lên tột độ, hù dọa cô bao nhiêu lần mới cam tâm đây?

Nhìn cô đột nhiên rơi nước mắt, Khuê Thú Chi giật mình, cả người hoảng lên.

“Tiểu Hàn… Em làm sao vậy, tại sao lại khóc? Đừng khóc, đừng khóc…”. Anh một tay luống cuống an ủi cô, một tay ghì ở bụng ngăn cảm giác không thoải mái đang ngày một nghiêm trọng hơn.

Đau bụng chết tiệt! Trước đây dù cho có bị đạn bắn trúng, dao đâm vào cũng không khó chịu tột cùng vậy nha! Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng một giây trước vẫn đang ăn cơm hộp ngon lành, một giây sau liền…

Cơm hộp!

Rốt cuộc anh đã biết vấn đề nằm ở đâu.

“Vì sao em khóc ư? Đều không phải do anh làm hại em sao!”. Cô không nhịn được tức giận đưa khuỷu tay huých nhẹ anh một cái, trong nháy mắt anh lại ngã nằm xuống trên ghế.

“Ông xã!”. Cô kinh hoàng kêu to, nước mắt lần nữa rào rào rớt xuống. “Anh rốt cuộc bị làm sao? Không cần làm em sợ như vậy có được không?”.

“Shhh, anh không sao, chỉ là ăn trúng đồ thiu mà thôi”. Lau nước mắt trên mặt cô, Khuê Thú Chi miễn cưỡng cười trấn an cô.

Bất kể là ăn trúng đồ thiu, hay là ngã bệnh đi nữa, cô chỉ biết là anh phải lập tức chạy chữa mới được.

Vu Hàn dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, tự nói với mình bây giờ không phải là lúc khóc, cô phải lập tức đưa anh đến bệnh viện, vì sắc mặt anh không chỉ tái nhợt, còn đổ mồ hôi lạnh, thân thể anh còn giống như đang chịu đựng thống khổ, cả người cũng cuộn lên.

“Ông xã, đi nào, cố gắng chịu đựng, em đưa anh đi bệnh viện”. Đem cánh tay anh vắt lên bả vai mình, cô dùng tay kia vòng qua ôm lấy anh, cố gắng đỡ anh từ ghế salon từng bước từng bước tiến ra cửa.

Đến phòng cấp cứu truyền nước biển, uống thuốc nghỉ ngơi một lúc, Khuê Thú Chi vẻ mặt tái nhợt từ từ khôi phục một ít sắc hồng, cả người thoạt nhìn tuy rằng vẫn còn yếu, nhưng so với bộ dáng đáng sợ lúc trước thì đỡ hơn nhiều.

Vu Hàn bất giác thở dài một hơi, tâm trạng đang bị treo ngược giữa không trung cũng được thả lỏng.

Nghe thấy tiếng thở dài của cô, Khuê Thú Chi vốn tạm nhắm mắt nghỉ, chậm rãi mở mắt ra.

“Thật xin lỗi”. Giọng anh khàn khàn.

“Anh thấy sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không? Bụng còn đau không?”. Thấy anh mở mắt, Vu Hàn lập tức quan tâm hỏi han. Cô còn tưởng anh đang ngủ.

“Tốt hơn nhiều rồi”. Khuê Thú Chi khẽ gật đầu một cái, biểu hiện trên mặt mệt mỏi cùng có lỗi. “Thực xin lỗi, đã dọa em, làm em lo lắng”.

Vu Hàn lắc lắc đầu.

“Anh hôm nay đã ăn cái gì? Sao đột nhiên lại viêm dạ dày cấp tính chứ?”. Vấn đề này cô nghĩ mãi không ra.

“Em làm cơm hộp cho anh, sao không nói cho anh biết?”. Anh nhìn cô thật sâu, nhẹ giọng hỏi.

“Cơm hộp?”. Vu Hàn ngơ ngác, sau đó trợn to hai mắt. “Anh làm sao biết em làm cơm hộp? Hay là vì anh ăn cơm hộp đó nên mới bị đau dạ dày cấp tính phải không?”. Cô bị đả kích lớn, từ đầu, cô hoàn toàn không nghĩ mình đã hại anh bị như vậy!

“Cái đó là lỗi của anh, chính mình biết rõ cơm bên trong hộp đã thiu còn cố ăn”. Thấy cô đáy mắt tự trách anh nhanh chóng giải thích.

“Vì sao?”. Vu Hàn khó hiểu nhìn anh. “Vì sao biết rõ nó đã thiu anh còn ăn?”. Cô phát hiện bản thân thật sự càng lúc càng không hiểu được anh.

Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có một lý do duy nhất. “Vì đó làm cơm em đã làm cho anh”.

Lòng cô cảm động sâu sắc, Vu Hàn thấy mũi cay cay, hốc mắt phiếm đỏ.

“Sao anh lại vậy chứ?”. Cô vừa khóc vừa hỏi, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.

“Tiểu Hàn?”. Vừa thấy cô rơi lệ, Khuê Thú Chi khẩn trương lập tức từ giường bệnh ngồi dậy, không chút nghĩ ngợi ôm cô vào lòng. “Thật xin lỗi em, anh thật không cố ý muốn dối gạt em, chỉ là anh không biết phải giải thích cho em hiểu công tác của anh là gì, nên mới phải nói dối. Anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của em, không muốn làm em thất vọng mà bỏ anh đi”.

“Anh thật rất quá đang, rất quá đáng”. Cô vừa khóc thút thít, vừa giãy giụa.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi”. Trừ việc giải thích, anh không biết mình còn có thể nói cái gì.

“Anh làm sao có thể lừa gạt em, làm tổn thương sự tín nhiệm của em, làm em do dự không biết phải làm sao lúc này, dùng phương thức này làm tâm tình của em không kiên quyết được, sao anh có thể làm vậy chứ?”. Cô khóc nức nở đấm thùm thụp vào ngực anh.

“Anh xin lỗi”.

“Anh sao có thể làm vậy chứ?”. Cô dùng sức đánh anh.

Anh ngoại trừ ôm chặt cô, để cho cô trút giận ra không biết làm gì hơn.

“Anh tưởng rằng mình ăn cơm hộp em làm, em liền tha thứ cho anh sao? Anh tưởng rằng mình vì ăn cơm mà sinh bệnh, em liền mềm lòng sao? Anh cho rằng anh làm như vậy, em sẽ không tính sổ với anh chuyện anh gạt em sao? Làm sao anh có thể gian trá như vậy, dùng cách này thử em, anh làm sao có thể?!”.

“Anh yêu em”. Anh thâm tình hạ giọng.

“Anh đáng giận!”. Cô đánh anh.

“Anh yêu em”.

“Anh là đồ hỗn đản!”. Cô càng dùng sức đánh anh hơn.

“Anh yêu em”.

“Anh… anh thật sự rất quá đáng, rất đáng hận, đáng chán, luôn tự cho là mình đúng, rất—”.

“Rất yêu em”. Anh ngắt lời cô, ôn nhu đưa mắt nhìn cô. “Mặc dù anh chưa từng nghĩ đến việc dùng khổ nhục kế để làm em mềm lòng, thậm chí làm em tha thứ cho chuyện anh lừa dối em, nhưng nếu như khổ nhục kế thật sự có tác dụng, đừng nói đến viêm dạ dày cấp tính, cho dù muốn anh ra cửa xe đυ.ng phải bể đầu chảy máu, anh cũng không tiếc”. Vẻ thật tình mà kiên quyết, ánh mắt ôn nhu mà thâm tình.

Cô bỗng nhiên cứng đờ cả người, ngước đôi mắt long lanh trong sáng đầy nước lên, nghiêm nghị cảnh cáo anh. “Nếu anh thật sự can đảm làm cái trò ngốc đó, em cả đời sẽ không để ý đến anh nữa, anh có nghe không?”.

Một dòng suối ấm áp chảy trong lòng Khuê Thú Chi, làm ấm nỗi bất an trong lòng anh. Cô là đang để ý đến anh, quan tâm đến anh, thương anh, thật tốt quá!

“Anh nghe rồi”. Anh không kiềm chế được mỉm cười, bàn tay ôn nhu thay cô lau nước mắt trên khuôn mặt.

Ánh mắt của anh thâm tình, động tác mềm nhẹ, mỗi một ngụm khí hít vào thở ra phảng phất muốn cô biết anh yêu cô rất nhiều. Vu Hàn mềm lòng, cũng hết giận.

“Anh truyền nước hết rồi, để em đi gọi y tá”. Cô ôn nhu nói với anh.

Khuê Thú Chi gật đầu, buông tay cho cô rời đi.

Chỉ chốc lát sau cô quay trở về cùng y tá.

“Bác sĩ nói anh có thể về nhà nghỉ ngơi. Em đến quầy giúp anh đóng phí và lấy thuốc, anh chờ em một chút nhé”. Nói xong, cô cầm lấy túi xách lần nữa xoay người rời đi.

Y tá nhanh chóng thay anh rút kim truyền tra, thông báo một vài điều cần chú ý xong, liền rời khỏi phòng.

Khuê Thú Chi mang giầy vào, ngồi trên giường bệnh tiếp tục đợi, vẫn không thấy Vu Hàn trở lại. Đang định đứng dậy đi tìm cô, di động cô bỏ quên lại đột nhiên vang lên. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua thì thấy trên màn hình hiện là mẹ cô đang gọi.

Sao lại vừa khéo thế, anh vừa lúc cũng có chuyện muốn nói với ba mẹ vợ.

Anh cầm lấy điện thoại, nhấn nút trả lời, bước ra khỏi phòng cấp cứu.

Vu Hàn đóng viện phí xong, lấy thuốc, trở lại phòng cấp cứu thì không thấy Khuê Thú Chi đâu.

Anh đi đâu rồi? Cô tìm kiếm trong phòng cấp cứu một vòng, vẫn không tìm thấy bóng anh đâu, quyết định ra ngoài phòng tìm tiếp.

Kết quả, cô vừa mới bước ra khỏi phòng liền thấy anh đang đứng dựa vào tưởng, xoay lưng về phía cô, đang nói chuyện điện thoại.

Cô bước về phía anh.

“Ba, con nghĩ nên nói hết sự thật cho Tiểu Hàn biết”.

Cô nghe vậy đột nhiên dừng bước chân, trong lòng ‘thịch’ một tiếng. Nhìn bóng lưng của anh, cô hoài nghi suy đoán sự thật là cái gì?

“Đúng, con biết cô ấy sẽ rất tức giận, nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác, không phải sao? Thay vì để cô ấy phát giác ra, không bằng chúng ta nhận lỗi trước, như vậy còn có cơ hội được tha thứ”. Không chú ý đến sự xuất hiện của cô, anh vẫn tiếp tục nói vào điện thoại.

Anh rốt cuộc đang nói cái gì? Chúng ta? Cô mới vừa nghe anh gọi ‘ba’, người ở đầu dây bên kia là ba sao? Anh và ba hai người đang che giấu cô chuyện gì? Vu Hàn càng nghe càng thấy khả nghi.

“Để cho mẹ nói với Tiểu Hàn sao?”.

Mẹ cũng tham gia vào chuyện này? Cô không khỏi trợn tròn hai mắt.

“Con không muốn phiền đến mẹ, huống chi con thấy chuyện này nên để con nói rõ với cô ấy tốt hơn”.

Ba mẹ và anh… Bọn họ rốt cuộc đang giấu cô chuyện gì???

Không lẽ bệnh của anh không chỉ đơn thuần là viêm dạ dày, mà còn nặng hơn những bệnh nhân khác sao? Không lẽ ung thư dạ dày? Hay ung thư đường ruột?

Sắc mặt cô trong nháy mắt trở nên tái nhợt, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng. Nếu như bệnh của anh nghiêm trọng đến thế, bác sĩ trong phòng cấp cứu cũng phải phát hiện rồi báo cho cô chứ? Hơn nữa quan trọng nhất là, trừ hôm nay ra, cô không cảm thấy anh có điểm nào giống bệnh nhân cả. Vu Hàn, ngươi không nên hù dọa bản thân.

“Nói cho cô ấy thế nào? Thành thật mà nói con cũng không biết nữa…”. Ngữ khí của anh có chút buồn rầu.

Vu Hàn nhíu chặt chân mày nhìn anh. Chẳng lẽ ngoài chuyện công việc, anh còn gạt cô chuyện khác sao? Hơn nữa ba mẹ cũng tham dự vào chuyện này? Bọn họ rốt cuộc là…

“Tìm vài cớ nói dối, không nên kể hết đầu đuôi cho cô ấy nghe sao? Cha, con không muốn lừa gạt Tiểu Hàn nữa, mới định kể hết cho cô ấy nghe mọi chuyện. Cha nói con tìm cớ, không phải là lại lừa gạt cô ấy sao?”.

Nói dối? Anh quả nhiên có chuyện giấu giếm cô.

Cô cảm giác mình hẳn phải nên tức giận mới đúng, không nghĩ khóe miệng lại bất giác nhếch lên. Anh nói là không muốn lừa gạt cô nữa… Coi như anh còn có lương tâm!

“Con biết, nếu như nói cho cô ấy biết con chính là Tiểu Thú mà có chết cô ấy cũng không chịu lấy kia, cô ấy nhất thời vì xúc động mà gả cho con, tất cả đều là do chúng ta bày ra, có khả năng cô ấy sẽ điên tiết lên, cả đời này không tha thứ cho con nữa…”.

Nụ cười trong nháy mắt cứng lại, Vu Hàn hai mắt tròn xanh, trong đầu một mảnh rối loạn khó có thể tin hết thảy những gì đang xảy ra.

Anh ta nói gì?

Anh ta rốt cuộc vừa mới nói gì?

Tiểu Thú? Anh ta nói anh ta là Tiểu Thú? Cái người tưởng chết mà vẫn sống… Khoai tây đại ca sao?!

Này là thật?

Anh ta còn nói sở dĩ mình gả cho anh ta, tất cả đều do ba người bọn họ bày mưu?

Ba người? Là nói anh ta cùng ba mẹ mình sao?

Bọn họ… Anh ta rốt cuộc nói gì thế? Là đang nói thật sao?

“Ba, con dĩ nhiên lo lắng, cũng sợ hãi nữa, nhưng mà…”. Khuê Thú Chi đột nhiên im miệng.

Anh lo Vu Hàn chạy đến tìm mình, anh quay lại liếc nhìn vào trong cửa phòng cấp cứu, không nghĩ tới cô đã đứng đằng sau lưng từ lúc nào, vẻ mặt kinh hãi, vô cùng ngạc nhiên trừng trừng nhìn anh.

“Tiểu Hàn…”. Anh đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, tay cầm điện thoại di động chậm chạp hạ xuống.

“Anh mới vừa nói những thứ đó là có ý gì?”. Cô vẻ mặt mờ mịt nhìn chòng chọc anh, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, trống rỗng.

Cô quả nhiên đã nghe thấy hết!

“Chúng ta về nhà trước rồi hẵn nói được không?”. Anh cẩn thận hướng cô ôn nhu cầu xin, thử nắm tay dắt cô đi, nhưng lại bị cô hung hăng hất ra.

“Tôi đang hỏi anh nói những thứ đó là có ý gì?”. Vu Hàn hai mắt một cái chớp cũng không có, nheo mắt nhìn chằm chằm vào anh, lần nữa hỏi.

“Tiểu Hàn, chúng ta về nhà rồi nói được không?”. Trong mắt anh từ từ hiện lên lo lắng cùng bối rối.

“Cái gì mà ‘Tiểu Thú mà có chết cô ấy cũng không chịu lấy’?”.

“Tiểu Hàn…”.

“Cái gì mà ‘cô ấy nhất thời vì xúc động mà gả cho con, tất cả đều là do chúng ta bày ra’?”.

“Anh…”.

“Anh còn muốn giấu giếm lừa gạt tôi bao nhiêu thứ nữa? Còn muốn đem tôi ra làm con ngốc mà đùa bỡn bao lâu nữa anh mới hài lòng? Nói cho tôi nghe!”.

Cô lớn tiếng ép, cô cảm giác không biết mình đang tức giận, thất vọng, thương tâm hay là tuyệt vọng nữa.

Thì ra hơn hai tháng qua, cô vẫn đang sống trong một lời nói dối vĩ đại hoàn mỹ, anh, cô, còn có cả ba mẹ nữa.

Thì ra cô vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh làm một con cờ, đi đông đi tây toàn bộ đều không thể tự quyết định.

Bọn họ… Bọn họ làm sao có thể đối xử với cô như vậy? Làm sao có thể???

Nhìn vẻ mặt mỏi mệt, tái nhợt, không biết làm sao, mơ hồ còn lộ ra một chút bất đắc dĩ của anh, lửa giận trong cô tựa như núi lửa phun trào không thể kìm nén, nháy mắt từ trong lòng tràn ra.

“Tôi hận anh!”. Cô đem gói thuốc trên tay, túi xách toàn bộ ném về phía anh.

Không nghĩ tới cô đột nhiên làm vậy, mặt Khuê Thú Chi bị ném trúng (ya-hô!), lại thấy cô tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, dùng sức ném về phía anh—

“Tôi hận anh!”.

Tròng mắt lóe lên, cái trán đau xót, anh trong đầu trống rỗng quay về phía chiếc nhẫn ném trúng trán mình rơi xuống đất. Đó là nhẫn cưới của hai người bọn họ, cô tháo ra ném vào anh là có ý gì? Bọn họ hết rồi sao? Cô muốn ly hôn với anh sao?

Chiếc nhẫn đáng thương cô độc nằm trong một góc tối như mực trên sàn nhà, ánh kim vẫn sáng lấp lánh như cũ. Anh nhìn nó không chớp mắt, tiến về trước khom lưng nhặt nó lên, lần nữa nhìn về phía cô, nhưng bóng dáng cô đã sớm biến mất!

“Tiểu Hàn?”.

Cô ở đâu? Anh bối rối xoay người tìm kiếm, người đến người đi trên hè phố đông đúc, xe cộ đan xen như mắt cửi nhưng bóng dáng của cô vẫn không thấy đâu.

“Tiểu Hàn!—”. Anh đứng ở đầu đường, hét lớn lên.