Chính Là Muốn Làm Em

Chương 12: Giao hợp phía dưới bàn giáo viên

12: Giao hợp phía dưới bàn giáo viên

Edit & Beta: Wookie

***

Buổi tối, Hạ Lăng đứng ở hành lang gõ cửa phòng Hạ Thừa Tư.

Hạ Thừa Tư mặc áo ngủ màu đen mở cửa ra, dựa nửa người vào cửa.

Ánh mắt đen thâm trầm nhìn cô, nghiêng mặt nhìn vào trong phòng: “Vào đi.”

Hạ Lăng nhìn xung quanh, sau đó bước vào cửa, đánh giá phòng ngủ em trai.

Cửa phòng Hạ Thừa Tư vẫn luôn đóng chặt, cô rất ít khi vào phòng ngủ của hắn. Căn phòng này bây giờ không còn giống với ấn tượng trước kia của cô.

Trang trí trong phòng rất đơn giản, màu sắc chỉ có màu trắng. Vách tường dán poster NBA. Phía dưới Poster là chiếc giường đôi, kích cỡ có hơi to quá mức.

“Giường chuyển đến khi nào vậy?” Hạ Lăng đặt mông ngồi xuống, hai tay chống đuôi giường nhảy vài cái: “Rất mềm, rất thoải mái, một mình em chiếm chiếc giường này, quá lãng phí.”

Hạ Thừa Tư hơi cúi người xuống, đầu ngón tay lướt qua ga trải giường màu xanh nước biển mềm mại, như thể đang cố gắng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể người phụ nữ. Hai mắt nhìn cô chằm chằm: “Giường đôi không phải chỉ có 1 người ngủ.”

Hạ Lăng ngã vào giường, dang chân tay ra, nằm rất thoải mái dễ chịu: “Còn cho cả bạn gái em chứ gì.”

Hạ Thừa Tư nghiêng người nằm ở bên cạnh cô. Tay chống gáy, ánh mắt hắn lướt qua cổ trắng nõn của cô. Hai vυ' cô cao lớn giống như đỉnh núi, uốn lượn xuống dưới khe rãnh giữa hai chân được bao bọc bởi váy phấn hồng.

Mỗi một nơi, hắn đều đã sờ đã chơi.

Đầu lưỡi đã liếʍ vυ' nhỏ hồng phấn của cô không biết bao nhiêu lần. Que thịt cũng đã thao huyệt nhỏ nóng ẩm chật hẹp.

Mùi hương quen thuộc của cô gái khiến cho du͙© vọиɠ hắn lại bùng lên

Chỉ cần hắn lật người ấn cô xuống dưới cơ thể, chinh phục tất cả phản kháng của cô, kéo qυầи ɭóŧ xuống, mở đôi chân thon dài của cô ra, nhét que thịt hung hăng đâm vào trong lỗ nhỏ.

Cô nhất định sẽ bị thao khóc, nằm dưới người hắn, vυ' bị thao đến kịch liệt lay động, mặt ửng hồng giống như say rượu, dưới sự va chạm thịt chạm thịt, vừa đau đớn vừa thoải mái, cho đến khi hắn bắn tinh mới thôi.

Hạ Lăng mơ màng sắp ngủ, tùy tiện nằm xuống. Cô căn bản không biết tâm tư đáng sợ của em trai mình, không hề hay biết hắn nhiều lần tưởng tượng thao cô ở trong đầu.

“Đúng rồi, chị tìm em có việc gì không?.” Hạ Lăng ngồi thẳng dậy, lấy bài tập trong túi ra: “Xem câu này cho chị.”

Hạ Thừa Tư nhíu mày, nhận lấy bài tập, cố gắng khắc chế du͙© vọиɠ dưới bụng.

Nếu vừa rồi cô không đứng dậy, rất có thể sẽ sẽ bị đè dưới người hắn.

Hạ Lăng nhìn biểu tình nghiêm trọng của em trai, cho rằng hắn không vui, bẹp miệng nói: “Lại chê chị ngu nữa chứ gì. Được rồi, về sau không thèm hỏi em nữa.”

“Về sau mỗi tối đều phải sang tìm em.”

Hạ Lăng giật mình: “Hả?”

“Mỗi ngày đều phải giúp chị bổ túc.”

Hạ Thừa Tư để bài tập lên bàn học: “Mục tiêu của chị là đại học H đúng không.”

Hạ Lăng ngượng ngùng, em trai nhỏ tuổi hơn mình, vậy mà năm đó hắn nhảy 3 lớp cùng tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông với cô, cùng nhau đến học trường cấp 3 trọng điểm.

Người khác hỏi hắn vì sao muốn nhảy lớp, hắn chỉ nói bâng quơ, chẳng có lí do gì cả, chỉ vì chị gái muốn học trường này thôi.

Nói thật ra, Hạ Lăng có chút ghen tị với em trai.

Đầu óc thiên tài, người thường rất khó có thể lý giải suy nghĩ của hắn. Ngay cả cô cũng thường xuyên không thể hiểu hắn được.

Hạ Thừa Tư dạy cô một số cách giải câu hỏi.

Sau 11 giờ, Hạ Lăng uống nước, đã thấy mệt rã rời rồi mà còn chưa làm xong bài tập. Cô mơ màng dựa vào bàn học ngủ quên.

Hắn bế cô đang ngủ say lên, đặt ở trên giường mềm mại, vuốt ve khuôn mặt tinh tế của cô, bỗng nhiên cười: “Em mỗi lần bị anh thao, đều ở trên giường này, vậy mà còn dám nói ngủ một người rất lãng phí.”

“Biết anh thích làm em ở đâu nhất không?” Hạ Thừa Tư lột qυầи ɭóŧ cô xuống, tạo thành tư thế quỳ: “Anh từng mơ thấy thao em ở phòng học, vừa dùng côn ŧᏂịŧ đâm huyệt chật hẹp vừa giảng bài cho em.”

“Giống như bây giờ, em quỳ xuống dưới giảng đường, nhét qυầи ɭóŧ trong miệng, cong mông tròn, hai chân mở rộng, lộ ra nộn huyệt hồng phấn, phe phẩy mông bị anh thao.”

Lời nói truyền vào tai Hạ Lăng đang ngủ say, trong lúc vô thức, cô mơ thấy một giấc mơ rất kì quái.

Trong mơ, Hạ Thừa Tư biến thành thầy giáo, còn cô là học sinh của hắn, bị hắn bắt tại trận đang truyền giấy nói chuyện với bạn trong lúc học.

Cô kinh hồn, lo lắng bước lên bục giảng chuẩn bị sẵn tinh thần bị phạt.

“Dựa vào phía dưới bục giảng.” Giọng nói của thầy Hạ lạnh lùng: “Nhếch cao mông lên.”

Các bạn học giống như đang xem trình diễn, nhìn chằm chằm vào Hạ Lăng khiến cô ngại ngùng đỏ bừng mặt.

Hạ Lăng luôn luôn nghe lời thầy giáo nói, ngoan ngoãn dựa vào phía dưới.

Không gian phía dưới bàn giáo viên rất lớn, có thể chứa được cô gái nhỏ.

“A!” Cô kinh ngạc hét lên, vừa mới nằm sấp xuống đã bị thầy giáo kéo qυầи ɭóŧ xuống…