06: Phòng học Play (2)
Edit & Beta: Vivians2 (Deans2)
***
Hạ Thừa Tư làm rất tận hứng, nhưng chỉ một tư thế không thỏa mãn hắn được.
Hắn rút gậy thịt ra khỏi lỗ nhỏ mềm mại của chị gái. Thanh thịt to dài vẫn còn cương cứng, dính đầy dâʍ ɖị©ɧ, qua một trận điên cuồng thao huyệt, bây giờ thân gậy càng thêm đỏ tím.
Hắn bế chị gái đã bất tỉnh lên, ngồi xuống trước bàn học, nâng cơ thể khỏa thân của cô ngồi lên đùi hắn, khiến cho hai chân đối diện với hắn.
“Đây là bàn học của chị, nơi chị học tập.” Hạ Thừa Tư nâng cao qυყ đầυ như cái chày gỗ, nhét vào trong huyệt nhỏ của chị gái: “Nếu là giáo viên và bạn cùng lớp nhìn thấy chị bị em trai thao huyệt sẽ thế nào nhỉ?”
Hắn bỗng nhiên cười: “Điều này dĩ nhiên không thể xảy ra rồi, dáng vẻ dâʍ đãиɠ của này của em chỉ có thể để một mình anh nhìn thôi.”
Loại này tư thế này tốc độ đâm rất chậm, nhưng khả năng kết hợp lại chặt chẽ nhất. Mỗi lần que thịt hắn ra vào, đều có thể dễ dàng đυ.ng đến tử ©υиɠ nhạy cảm.
Hạ Thừa Tư sung sướиɠ thở dốc, vừa thưởng thức vυ' lớn, vừa nâng mông trắng nõn của cô lên. Lỗ nhỏ co rút theo tần suất đâm rút của gậy thịt trong cơ thể chị gái.
Hạ Lăng hơi nhíu mày, giống như có thể cảm giác được mình bị em trai thao huyệt trong lúc ngủ mơ.
Nếu như cô mở mắt, sẽ phát hiện mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai chân dang rộng, cả người vô lực dựa lên người em trai.
Nơi riêng tư bị xỏ xuyên qua lại, một cây gậy thịt to dài nam tính vừa phóng khoáng vừa mạnh bạo ra vào trong cơ thể cô.
Nếu trường hợp này có xảy ra đi chăng nữa, cô cũng không có sức lực kháng cự, chỉ có thể để mặc em trai cắm gậy thịt vào, cảm thụ cao trào chưa từng có cho đến khi cự vật bắn tinh vào trong cơ thể mới thôi.
Lúc này, Hạ Lăng bị đâm rất dữ dội, nửa người trên phập phồng, vυ' cũng theo đó tung tăng nhảy nhót.
Hạ Thừa Tư gục đầu xuống, ngậm núʍ ѵú mυ'ŧ vào, điên cuồng chạy nước rút, phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào chỗ sâu nhất trong cơ thể.
Rút côn ŧᏂịŧ ra, chỗ giao hợp chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.
Từng giọt từng giọt, chảy ở trên ghế.
…
Hạ Lăng tỉnh táo lại, phát hiện mình đang ghé vào trên bàn, cơ thể mềm mại vô lực. Cô nhìn lên, thoáng thấy chân dài của Hạ Thừa Tư bắt chéo nhau, ngồi ở phía trước.
Hắn vừa xoay tròn bút, vừa nghiêng đầu nhìn cô cười: “Ồ, chị gái đã tỉnh rồi.”
Hạ Lăng xoa xoa đầu trướng đau: “Chị ngủ bao lâu rồi?”
Hạ Thừa Tư giơ tay lên, giơ thẳng hai ngón tay.
“Hai tiếng?” Hạ Lăng mở điện thoại trong túi, nhìn thời gian: “Sao chị lại ngủ lâu như vậy, sao em không gọi chị dậy?”
Hạ Thừa Tư lười biếng cười: “Nhìn chị ngủ say như chết gọi có tỉnh được không?”
“Em ngồi chờ chị hai tiếng đấy.” Hạ Lăng không còn lời gì để nói, mở vở vật lý ra, phát hiện mấy dòng chữ viết công thức giải bài vật lí phía dưới.
Cô nghiêm túc nhìn, kinh ngạc hỏi: “Đây là em giải hả, mất bao lâu vậy?”
Hạ Thừa Tư quơ quơ một một ngón tay dài.
“Một giờ?” Hạ Lăng hỏi.
Hạ Thừa Tư hất hàm: “Một phút đồng hồ.”
Lòng tự trọng của Hạ Lăng bị đả kích dữ dội, đóng sầm quyển vởlại: “Không thể nào.”
Ý cười của Hạ Thừa Tư không thay đổi: “Tin hay không tùy chị.”
Thu dọn sách vở xong, Hạ Lăng cầm tay Hạ Thừa Tư cùng về nhà. Trên đường về, 2 người vừa đánh vừa đùa nghịch.
Hạ Lăng luôn cảm thấy kì quái, rõ ràng ngủ có hai giờ mà không hiểu sao cơ thể cô vô cùng mệt mỏi, giống như trải qua vận động kịch liệt vậy, ngay cả đi bộ cũng hơi khó chịu, loạng choạng bước xuống cầu thang.
Hạ Thừa Tư phát hiện cô hơi kì lạ, bước đến trước một bậc cầu thang, người cúi thấp xuống: “Nhảy lên, em cõng chị về.”
Hạ Lăng không quên mình vẫn đang cãi nhau với hắn, châm chọc mà nói: “Em là Trư Bát Giới cõng vợ à?”
Nói xong, cô lập tức hối hận, mắng hắn Trư Bát Giới, chẳng phải nói mình là vợ của hắn sao.
Ánh đèn đường mờ nhạt, chiếu lên đôi mắt hơi lóe sáng của Hạ Thừa Tư. Hắn cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm, sắc mặt không rõ ý gì, như thể cô là con mồi hắn đã sớm khống chế.
Hạ Lăng cảm thấy sắc mặt hắn dường như có chút khác với ngày thường, cảnh giác hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Thừa Tư cười, khôi phục dáng vẻ bất cần đời, giơ giơ tay: “Vợ nhỏ, leo lên.”
“Miệng chó không thể mọc ngà voi [1], ngay cả chị gái cũng chiếm tiện nghi.” Hạ Lăng nhảy lên tấm lưng rộng lớn của em trai, hai tay ôm cổ thon dài của hắn: “Về sau nếu có bạn gái, nhất định không thể chịu nổi em.”
[1]狗嘴里吐不出象牙: Kẻ xấu không thể nói những lời tốt đẹp.
“Chỉ cần chị có thể chịu được là tốt rồi.” Hạ Thừa Tư bước xuống một bước, xóc nảy va chạm, Hạ Lăng theo quán tính va chạm về phía trước. Cô mở hai chân ra kẹp chặt lấy eo hắn. Nơi riêng tư buộc phải dán vào phần lưng rắn chắc.
Hạ thể Hạ Lăng dựa sát vào lưng hắn nên hơi ngứa, miệng huyệt nhạy cảm, chảy nước.
Mặt cô hơi nóng lên, yên lặng nghĩ, em trai có ý tốt cõng mình về mà mình lại nghĩ đến hình ảnh nam nữ giao hợp. Cô dựa vào gần hắn như vậy không khỏi sinh ra cảm giác tội lỗi.
Ai ngờ, Hạ Thừa Tư nhìn như rất lơ đãng, nhưng khi cõng cô lại cố ý cọ xát thêm vài lần nữa.
“Shhhh” Hạ Lăng cảm thấy nơi đó ngứa cực kỳ, rất muốn bị vật dài cứng cắm vào trong…
Đêm đó, Hạ Lăng mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng cô mặc váy ngủ mỏng dính, nằm yên giấc ở trên giường.
Mơ hồ cảm giác được, có một bàn tay lạnh lẽo vén chăn lên, trượt từ đùi ấm áp của cô lên bắp đùi, cách lớp vải mỏng, xoa nắn hai môi âʍ ɦộ mẫn cảm.
Sau đó, từ từ, xé qυầи ɭóŧ cô….