Trứu Trứu muốn đi đến nơi có khủng long để ăn cơm.
Mục Phách trước đó đã đặt chỗ tốt ở một nhà hàng, một nhà ba người tới nơi vừa lúc chính là giờ ăn cơm.
"Nghe Viện Viện nói anh lại lập công lớn?"
Mục Phách không tỏ ra quá kinh ngạc: "Cô ấy tin tức linh thông thật."
"Cho nên anh sẽ có ngày nghỉ sao?"
"Em đoán xem."
Gia Ngộ nhăn mặt, làm bộ oán trách: "Hiện tại em phát hiện anh càng ngày càng xấu tính!"
"Vậy em cảm thấy kết quả sẽ là cái gì?"
Gia Ngộ còn chưa nói xong, Trứu Trứu đã lên tiếng đáp: "Đi thôi ba mẹ!"
"Con biết đi đâu không mà đòi đi."
"Con biết nha." Trứu Trứu đắc ý mà nâng cằm, "Nhà của ba ba nha."
Gia Ngộ vui mừng mà vỗ tay, "Không tồi không tồi, đáp đúng rồi, lát nữa con có thể ăn thêm hai miếng rau xanh."
Trứu Trứu cùng những bạn nhỏ khác không giống nhau, bé thích ăn rau dưa, thích ăn trái cây, cũng có ăn thịt, nhưng tuyệt đối sẽ không là món chính.
"Con cảm ơn mẹ."
Dỗ xong Trứu Trứu, Gia Ngộ chọc chọc mặt Mục Phách, "Anh cho em thời gian chính xác đi."
"Cuối tuần thế nào? Xem dự báo thời tiết, nói trời sẽ không mưa."
Gia Ngộ hồi tưởng lại những ngày ở Nam Thủy Trấn có những ngày mưa kéo dài không dứt mà sợ hãi, toàn thân tràn ngập cự tuyệt: "Kia nhưng nói không chừng ——"
Thật đúng là nói không chừng.
Ngày đầu tiên mang theo Trứu Trứu trở về Nam Thủy Trấn, mưa to giàn giụa.
"Mẹ, con muốn đi ra ngoài chơi."
Trời mưa nhỏ dần, tâm tư muốn đi chơi của Trứu Trứu lại nổi lên bốn phía.
"Vậy con đem áo mưa mặc vào." Giúp Trứu Trứu sửa sang lại tốt mũ áo mưa, Gia Ngộ chỉ vào vũng nước cách đó không xa, "Xa nhất là đến kia, con có thể nhảy hai phút, chơi xong liền trở về."
"Dạ."
Trứu Trứu tung ta tung tăng chạy ra xa năm mét, nhảy một cái, bọt nước văng khắp nơi, bắn lên giày đi mưa, bé mừng rỡ cười khanh khách không ngừng, hai tay béo trắng vung vẩy, từ xa nhìn lại giống con vịt nhỏ màu vàng.
"Trứu Trứu béo thật, em khi còn nhỏ rất thon thả nha." Gia Ngộ cười nói.
Mục Phách đối với ấn tượng chính mình khi còn nhỏ không rõ ràng lắm, anh nghĩ nghĩ, "Giống anh."
"A, vậy con sẽ biến đẹp thôi."
"Lời này đừng để Trứu Trứu nghe được, nó sẽ dỗi em đó."
"Trứu Trứu rất săn sóc bà mẹ này nha, mới không cùng em so đo đâu." Cuối cùng cô còn trừng Mục Phách, "Không được cáo trạng."
Mục Phách niết cái mũi của cô, "Lát nữa con chơi xong trở về liền dẫn nó đi tắm nước nóng, tránh bị cảm mạo."
"Biết biết." Gia Ngộ tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên nhón chân ở bên tai Mục Phách nói, "... Được không?"
Mục Phách ra vẻ khó xử: "Vậy chờ con ngủ say lại làm."
Muộn tao!
Gia Ngộ giận anh, "Khẳng định như vậy đi."
*
Tới hoàn cảnh lạ lẫm, Trứu Trứu cũng không lạ giường, đến giờ liền bò lên giường đi ngủ.
Gia Ngộ im ắng mà bò xuống giường, gõ gõ cửa phòng tắm.
Trong phòng tắm có tiếng nước, rầu rĩ truyền ra hai chữ: "Ngủ?"
Gia Ngộ không đáp lại, cô đem cửa vặn mở, tiến vào phòng tắm, nháy mắt hơi nước ập vào mặt phủ lên gò má cô.
Một bàn tay đưa qua, "Mặt đất trơn."
Gia Ngộ đem tay đặt lên, cơ hồ đồng thời, dưới chân lảo đảo một chút, cô liền nghiêng ngả lảo đảo mà xông vào trong l*иg ngực Mục Phách.
Giống như trộm tặc, Gia Ngộ che miệng cười, "Giống như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nga."
"Em không phải thích sao?"
"Đúng vậy." Gia Ngộ đem mặt dán lên ngực ướt đẫm của anh, tay ở trên sống lưng dày rộng đàn tấu, trượt xuống, đi ngang qua cái mông, nơi đó cơ bắp co chặt, cô cười, vòng tay đột nhiên đảo một cái, liền bắt được cây côn th*t nửa mềm kia.
Cô chẳng qua lại chà sát hai cái, qυყ đầυ liền ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu.
"A, cứng."
Mục Phách ôm cô, môi dừng ở vành tai cùng với sườn mặt cô, anh hàm hồ hỏi, "Vậy em ướt không?"
"Có điểm cảm giác."
"Bên trong có mặc sao?"
Gia Ngộ nắm lên tay anh hướng trên ngưc chính mình nhấn một cái, mềm mụp, một tay có thể cầm một bên.
"Biết rõ cố hỏi." Cô ngậm lấy bả vai anh, nhẹ nhàng mà liếʍ liếʍ, "Anh thật sự học hư."
"Ân?"
Mục Phách hết sức chăm chú mà hôn cô, thực sự không phân thần để nghe nội dung cô nói, một tay tùy ý lôi kéo vυ', một tay khác xuyên qua lưng quần đi xuống sờ, cách một tầng qυầи ɭóŧ ren hơi mỏng, anh sờ đến âm phụ mềm mại.
Hai cánh trai thịt béo đô đô hơi mở, phun ra điểm nước ở trên qυầи ɭóŧ, anh hung hăng mà xoa một chút, vòng nước mở rộng, rất nhanh liền ướt cả lòng bàn tay.
"Như thế nào lại mềm như vậy." Mục Phách lầm bầm lầu bầu.
Đều sờ không nị.
Gia Ngộ sát có chuyện lạ, "Em không yêu vận động sao."
Mục Phách cười, cũng đúng, Gia Ngộ luôn là lười nhác, thắng ở thịt ngoan, hội trưởng, những chỗ cần lớn đều lớn. Nhìn gầy gầy, sờ lên lại xúc cảm tuyệt hảo.
Mục Phách giúp Gia Ngộ cởϊ qυầи áo, hai người khỏa thân ôm nhau hôn môi. Thân thể dán thật sự rất chặt, nhìn hình ảnh trong gương, dưới hơi nước mông lung bao phủ, hai người phảng phất như là một thể, chặt chẽ không thể chia cắt.
Tiếng òm ọp òm ọp vang lên, Mục Phách thở gấp đem ngón tay có dính dâʍ ɖị©ɧ rút ra, cọ trên vυ' Gia Ngộ, "Không sai biệt lắm."
Gia Ngộ thuận theo mà nâng lên một chân treo ở trên cánh tay Mục Phách.
"...Ân."