Anh Nghe Gió Nam Thổi

Chương 58: Tự an ủi (H)

Trong phòng khách sạn, chỉ để một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng tối tăm, quẩn quanh hương vị du͙© vọиɠ mờ mịt.

Mục Phách ngồi trên sô pha, không nói một lời mà nhìn người phụ nữ trên giường, hạ thế căng phồng thành một đoàn ở dưới quần, vận sức chờ phát động.

Gia Ngộ mặc một thân váy trắng ngắn đơn bạc, cùng với bóng tối xung quanh đối lập, cô kéo lên một bên dây váy, một chút theo đầu vai mượt mà kéo xuống...

Một bên ngực nhũ miêu tả sinh động, hô hấp của Mục Phách bắt đầu hỗn loạn, anh đem thứ bành trướng ở đũng quần lấy ra, nặng nề mà chà sát.

Váy hai dây lướt qua phần hông, cuối cùng lẻ loi mà treo ở trên mắt cá chân. Gia Ngộ cũng không vội mà đá xuống, cô nằm xuống đối diện Mục Phách, hai chân mở ra, hoa huy*t kiều nộn hoàn toàn bại lộ trước tầm mắt của anh.

Mục Phách dừng tay lại, đứng lên, cúi người lên giường, cũng không chạm vào cô, chỉ nhìn thân thể gợi cảm.

Gia Ngộ xoa bầu ngực của chính mình, đầu v* tràn ra một chút sữa, rất nhanh đã làm ướt tay của cô. Mang theo sự ướŧ áŧ này, cô dọc theo bụng sờ xuống dưới, gặp phải rừng cây thưa thớt, ngón trỏ đẩy ra, thịt châu tròn tròn ấn dưới lòng bàn tay, hoặc nhẹ hoặc nặng mà vân vê, liền chậm rãi mà sưng to lên.

Có một lượng hỗn hợp dịch thể trắng ngà ở cái miệng nhỏ phía dưới chảy ra.

Mục Phách sờ sờ.

Gia Ngộ co rúm lại: "Đừng, đừng chạm vào."

Mục Phách trầm giọng: "Vậy em tiếp tục đi."

Gia Ngộ liếc mắt một cái, một tay xoa ngực, một tay đẩy ra hai mảnh thịt trai, môi âʍ ɦộ lớn còn hàm chứa hai mảnh nhỏ, tầng tầng lớp lớp vách động đè ép lên nhau, cô cắm ngón trỏ đi vào, không tính là khó khăn, qua lại hai lượt, liền cho thêm một ngón nữa.

"A..."

Cảm giác no căng phong phú làm Gia Ngộ vặn vẹo đứng dậy, vυ' đong đưa, vài giọt sữa tươi bắn tung tóe lên người Mục Phách.

Anh thổi qua một chút bỏ vào miệng, tanh ngọt thuần hậu.

...Không thể chỉ làm anh nếm mùi vị này.

Vì thế Mục Phách đem ngón tay bỏ vào trong miệng Gia Ngộ.

Trạng thái hiện tại của Gia Ngộ chính là cấp cái gì nhận cái đó, cô thuận thế ngậm lấy ngón tay của anh, giống như ăn kẹo que mà liếʍ láp sữa tươi trên tay của anh. Nước bọt chảy ra ào ào chảy ra khỏi khóe miệng, cũng không có người để ý.

Cô kêu: "Mục Phách..."

Mục Phách nhẹ nhàng xoa động, ấn xuống mã mắt, đồng ý: "Ân?"

Gia Ngộ lại kêu liên tiếp vài tiếng: “Mục Phách…”

Môi kêu một tiếng, lực đạo trong tay Mục Phách lại tăng thêm một phần.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy Gia Ngộ như vậy.

Một Gia Ngộ hoàn toàn bị du͙© vọиɠ chi phối.

Làm cho anh không thể tự kiềm chế mà đi theo rơi vào vực sâu du͙© vọиɠ.

Tiếng nước hỗn loạn phát ra khi thân thể va chạm, một chân Gia Ngộ không yên phận mà lộn xộn, thân thể ngứa đến mức giống như có vô số đầu lưỡi liếʍ láp, hôn lên từng tấc da thịt mẫn cảm.

Hai ngón tay xuyên vào hoa huy*t, chất nhầy ướŧ áŧ kéo ra thành từng sọi dài, cô càng thọc càng nhanh, càng thọc càng nhanh!

Trước mắt đột nhiên hiện lên vô số bông tuyết đếm không hết, hồi ức tựa như phi ngựa xuyên qua, cuối cùng hội tụ thành một chùm ánh sáng trắng—

Cùng khởi eo rơi xuống thật mạnh!

Mục Phách chỉ thấy một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt phun ra, bắn lên mép giường, anh đình chỉ động tác, e sợ cho cùng công đạo đi ra ngoài.

Thật là một buổi tiệc thị giác.

Thế nhưng đem chính mình chơi đến cao triều.

Mục Phách chân dài vừa nhấc, đè ở trên người Gia Ngộ, anh lại đè ép hai luồng trắng nõn, mặt trên bị sữa tươi bao trùm, duỗi lưỡi liếʍ đi, hương sữa bốn phía.

Sữa tươi ào ạt mà chảy vào trong khoang miệng ấm áp của đối phương, Gia Ngộ than thở rêи ɾỉ, hai tròng mắt nhiễm tìиɧ ɖu͙© là giới hạn sau năm tháng giường sự nồng đậm.

Mục Phách hút đầu v* của cô, so với cảm giác uống sữa của Trứu Trứu căn bản không phải cùng một khái niệm.

Người trước là hưởng thụ, người sau là tra tấn.

Mỗi lần cho Trứu Trứu bú sữa mẹ, cô đều sẽ đau đên mức kêu to, lại đút nhiều lần cũng đã quen với loại đau đớn này.

Trức ngực tiếng bú ʍúŧ không ngừng, Gia Ngộ phân thần mà nghĩ, không biết trước khi đi cô chuẩn bị sữa cho Trứu Trứu có đủ uống không.

“Nghĩ cái gì vậy?”

Dư vị cao trào vẫn còn, Gia Ngộ tinh tế mà vuốt đầu tóc Mục Phách, chơi không đủ lại sờ lỗ tai của anh, “Nghĩ đến Trứu Trứu.”

Mục Phách dùng đầu lưỡi đỉnh ra đầu v* sưng đỏ, nghiêm trang: “Em sao có thể ở dưới thân anh mà nghĩ đến nam nhân khác hả?”

Gia Ngộ cười đến dùng cẳng chân cọ đùi của anh, “Mục Phách, anh có biết Trứu Trứu là con trai anh không hả?”

“Vậy thì sao chứ?”

Nói xong, Mục Phách lấy tay đi đùa bỡn hoa huy*t lầy lội, nơi đó vừa mới trải qua một lần cao triểu đã sớm ướt đẫm, đem côn th*t cọ vài cái liền tưới đến xuân thủy dầm đìa.

Liền cứ như vầy thọc đi vào –

Chặt đến hết thuốc chữa, một chút dấu vết đã từng sinh hài tử cũng không có.