Thề chưa có chương H nào nó vừa buồn cười vừa ấm áp lại vừa sắc như này!!!😂😂😂
***
"Về sau không cần để bà ta vào cửa, trực tiếp báo nguy." Tắm rửa xong, sau khi giúp Gia Ngộ lau khô thân mình, Mục Phách đột nhiên nói.
Biết Mục Phách sợ mình xảy ra chuyện, Gia Ngộ thuận theo đáp lại: "Hảo."
"Em khẳng định không làm được." Mục Phách thở dài, lấy cái qυầи ɭóŧ sạch sẽ để bên cạnh, "Nếu cảm thấy chưa hết giận, vậy gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức trở về."
Anh không muốn Gia Ngộ một mình đối mặt với những loại chồn sẽ cắn người như thế.
"Biết rồi... Đừng mặc."
Gia Ngộ lui hai bước, "Để vậy đi ra ngoài đi."
"Sẽ lạnh."
"Có máy sưởi mà." Gia Ngộ giang hai cánh tay, "Ôm em ra ngoài đi."
Muc Phách trên người cũng chỉ mặc một cái quần. Anh thỏa hiệp, lấy khăn tắm bao lấy người cô, chặn ngang người cô bế lên, trọng lượng trong lòng ngực làm anh nghi hoặc: "Sao anh không thấy em nặng lên vậy?"
Gia Ngộ nhéo mặt anh: "Chẳng lẽ anh muốn em biến thành đại mập mạp 100kg sao?"
"Cũng không phải là không thể." Mục Phách để mặc cô nhéo, đi vài bước đường, anh đặt cô lên giường, dưới háng có xu thế cương cứng.
Gia Ngộ nhìn anh cười khoa trương.
Mục Phách không có ý kiến, Gia Ngộ lõa thể ở trong lòng ngực của anh, anh không cứng thì chắc là không phải đàn ông bình thường rồi.
Gia Ngộ nhấc chân, bởi vì bụng lớn, nâng chân có điểm phải cố hết sức, Mục Phách hơi cong thân mình, để ngón chân của cô vừa vặn chạm đến lưng quần của anh.
Kẹp đến ngón chân đều đau nhức, quần bị vướng ở địa phương căng phồng kia, chính là không thể kéo xuống. Gia Ngộ đầu hàng, tức giận nói: "Chính anh cởi."
Mục Phách nhịn cười, cởϊ qυầи ra sau đó lên giường.
Anh sờ đùi của Gia Ngộ, mềm mại, còn mang theo hơi nước sau khi tắm gội, "Mặt sau đến thu liễm điểm."
Bụng càng lúc càng lớn, tính sự đến ngừng nghỉ xuống dưới mới được. Trong khoảng thời gian này, số lần bọn họ làʍ t̠ìиɦ cũng không nhiều lắm, mỗi lần đều thật cẩn thận, Gia Ngộ tuy không có phản ứng không tốt nào, nhưng chỉ còn lại có bốn tháng, vẫn là cẩn thận thì hơn.
Gia Ngộ mếu máo: "Kia còn muốn đã lâu."
"Rất nhanh liền qua thôi."
Mục Phách vê tiểu thịt mầm, một ngón tay cắm vào hoa huy*t, phân thần hỏi cô: "Có sợ không?"
Gia Ngộ đĩnh đĩnh bụng, "Sợ cái gì?"
"Đau."
Gia Ngộ ngẩn ra, lắc đầu: "Không biết."
Mục Phách hôn mí mắt của cô, nói: "Không sợ."
Sau đó côn th*t liên cắm vào.
Từ sau khi mang thai, phía dưới của Gia Ngộ ướt rất nhanh, hơi xoa nắn vuốt ve một chút, liền có một dòng nước thật lớn chảy ra. côn th*t mới vừa cắm vào, bị dòng nước ấm vây quanh, Mục Phách thở hổn hển một tiếng thật mạnh, "Muốn mệnh."
Bởi vì là tiến vào từ bên sườn, phía trước người Gia Ngộ ôm một cái chăn, phía sau có cự vật xâm lấn, cô ra rất nhiều mồ hôi, tóc đều ướt nhẹp, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, giống âm thanh hạt châu rơi trên mặt đất.
Bùm bùm.
Trong phòng tiếng thở dốc không ngừng, Mục Phách hô hấp gần ngay bên tai, không biết bị làm sao, chóp mũi Gia Ngộ đột nhiên chua xót, nước mặt liền ào ào chảy ra.
Bỗng nhiên hôn đến một miệng hàm ướt, Mục Phách hoảng sợ, dương v*t thô tráng căng đến huyệt khẩu trở nên trong suốt, anh không dám lại động, ngừng động tác, vội hỏi làm sao vậy, có phải đau hay không.
Nức nở hai tiếng, Gia Ngộ cảm thấy mất mặt. Cô lau sạch nước mắt, nói không biết: "Chính là đột nhiên muốn khóc."
Mục Phách nhớ tới lời bác sĩ nói cảm xúc của thai phụ dao động rất lớn, dễ dàng đa sầu đa cảm, anh hiểu rõ, hơn phân nửa là bởi vì lý do này. Nhưng vẫn là thực kiên nhẫn mà ôm lấy Gia Ngộ, côn th*t vì vậy cắm đến càng sâu: "Nếu không lại khóc một lát? Khóc xong thì tốt rồi."
Gia Ngộ hai mắt đẫm lệ mà nhìn anh, nửa ngày mới thốt ra hai chữ: "...Mất mặt."
Mục Phách giật mình, nhất thời không biết nói cái gì.
Anh chần chừ trong chốc lát, nói: "Nếu không anh bồi em khóc một lát?"
Gia Ngộ: "..."
Ngực vừa chua vừa ngọt, cô biệt nữu mà cắn một góc chăn, lẩm bẩm: "...Tiếp tục động đi, làm xong lại khóc."
Sợ cười ra tiếng, Mục Phách lập tức ngậm lấy lỗ tai của cô, trong lòng ẩn ẩn có đáp án.
Phỏng chừng là anh khai cái đầu, Gia Ngộ có điểm sợ người lạ tiểu hài tử.
Trách anh ăn nói vụng về.
Trong lòng áy náy, Mục Phách cắm mạnh vào, nhưng cũng không sâu, e sợ chọc đến địa phương không nên động vào.
Tiếng vang òm ọp bạch bạch vang lên, qυყ đầυ nghiền nát nếp uốn tinh tế chặt chẽ, nhiệt lưu nhỏ giọt trào ra ngoài, hóa thành dịch trắng, điểm điểm trên lông c*, ngẫu nhiên côn th*t đâm mạnh vào, Gia Ngộ càng kêu lớn tiếng một chút.
Giống như con mèo nhỏ.
Cô lại khóc.
Nhưng mà Mục Phách biết, lần này cô là sướиɠ quá mà khóc.
Ngón tay một tấc lại một tấc âu yếm độ cong xương cột sống, tới giai đoạn chạy nước rút, Mục Phách thu tay lại. Nắm hai cánh mông, dùng sức véo nhanh, anh kêu rên nửa người trên mượn lực mà tách ra một chút, nửa người dưới trở nên dính chặt không thể phân tách. Sau khi nhiệt dịch bắn ra, hai người cùng rung động, tức khắc ướt đến giống như mới từ ở trong nước đi ra.
côn th*t còn cứng, Mục Phách chậm rãi rời khỏi, mang theo bạch dịch đặc sệt. Chỉ dùng tay lau không sạch, anh cầm hộp giấy qua giúp Gia Ngộ xoa xoa, tẩm ướt một tờ lại một tờ khăn giấy.
Gia Ngộ mệt đến không nhấc đầu lên được, cô nhắm mắt lại: "Đi phòng tắm rửa sao?"
"Hảo."
Mục Phách ôm Gia Ngộ, nhìn bộ dáng của cô sau khi làʍ t̠ìиɦ, hôn hôn cái trán của cô.
"Ân?"
"Anh sẽ bồi em."
***
Edit chương này hại não quá các nàng ạ😭