"Bởi vì nghĩ muốn hôn em thật lâu."
Gia Ngộ từ trên giường ngồi dậy, ngây người trong chốc lát, đây hình như là lần đầu tiên Mục Phách trực tiếp thừa nhận tình cảm với cô.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô đáp lại theo bản năng: "Có thể cho anh lại hôn một lần nữa."
Lúc này đến phiên Mục Phách kinh ngạc.
"Em nói cái gì?"
Gia Ngộ bĩu môi để sát vào mặt anh.
Mục Phách ánh mắt buồn bã, nói chắc chắn: "Văn Gia Ngộ, em câu dẫn anh."
Gia Ngộ vui vẻ mà cười ra tiếng, chặn lại bờ vai của anh: "Em cảm thấy anh nói đúng."
Cô cúi người áp lại, Mục Phách kinh ngạc nhảy dựng lên, "Cẩn thận bụng em đó!"
"Không phải còn có anh sao."
Nói xong, Gia Ngộ cầm tay anh đặt lên ngực của mình, "Giúp em xoa xoa đi, trướng."
Mục Phách thuận tay gãi gãi, cảm giác hình như lại to ra. Cách lớp áo ngủ, anh nhéo một bên đầu v* đang dần dần dựng thẳng lên, hỏi: "Có nghĩ chuyện kia không?"
Gia Ngộ đánh tay anh, trừng mắt: "Anh nói xem!"
Mục Phách cười haha, hôn lên ấn đường của cô.
"Đã biết."
Bên trong áo ngủ Gia Ngộ không mặc áo ngực, Mục Phách vừa cởi liền có thể nhìn đến hai đại bạch thỏ lay động.
Anh ngậm lấy một bên, dùng đầu lưỡi đảo qua đỉnh nụ hoa, bên kia dùng tay xoa xoa, giống như nhào nặn cục bột. Gia Ngộ hưởng thụ đến mức khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, yêu kiều nói phía dưới ngứa.
Mục Phách vừa sờ tay liền ướt dầm dề một mảnh, huyệt khẩu nho nhỏ kẹp đầu ngón tay của anh, mềm dính kiều nộn.
"Bụng có điểm lớn." Anh nói không đầu không đuôi.
Không dám áp đến bụng của Gia Ngộ, anh nghiêng thân mình, Gia Ngộ không tự giác mà dùng tay ngăn trở bụng: "Xấu sao?"
"Không xấu."
Mục Phách hạ xuống một nụ hôn lên trên bụng của Gia Ngộ, sau đó ôn nhu mà nâng mông của cô lên, dùng hai cái gối đầu lót phía dưới, anh duỗi một ngón tay cắm vào, cảm giác bên trong vẫn chưa đủ ướŧ áŧ liền xoa âm đế đang trướng lớn một chút.
"Ân a!"
Gia Ngộ cong eo lên, chỉ cảm thấy hoa huy*t ngứa vô cùng, giống như có một cây bút chọc lung tung ở bên trong, lại cố tình chọc vào điểm mẫn cảm, thật là cái bút hư hỏng.
"Sướиɠ?" Mục Phách kéo ra một chút d*m thủy, bôi lên trên bầu ngực, nghĩ nghĩ lại chụp mông của cô, "Từ phía sau đi vào đi, như vậy an toàn hơn."
Gia Ngộ rầm rì gật đầu, xoay người, tóc rơi toán loạn mà rũ xuống, mông ngược hướng mà nâng cao lên, cô nhắc nhở Mục Phách: "Không thể quá dùng sức."
Mục Phách không trả lời.
Anh đẩy ra hai cánh mông, dùng ngón tay cái đẩy ra hai cánh môi âʍ ɦộ lầy lội, suy nghĩ không sai biệt lắm, mới quỳ xuống lấy qυყ đầυ đâm vào.
Gia Ngộ tùy ý nhìn qua, không khỏi kinh ngạc.
Thật lớn, hảo thô.
Cô cho rằng Mục Phách bình tĩnh như vậy mà đùa nghịch cô, ngữ điệu bằng phẳng cùng cô nói chuyện, hẳn là ở trạng thái nửa mềm mới đúng. Nào nghĩ tới tình trạng này rồi, cũng không biết vừa rồi anh làm thế nào để khắc chế du͙© vọиɠ.
"Nhìn cái gì?"
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Mục Phách từ từ đem côn th*t đâm sâu vào mật huyệt, vào được càng sâu, cơ bắp càng căng chặt, anh dùng tay nhéo mông của cô, đầu ngón tay khẽ run, rõ ràng là đang ẩn nhẫn.
Mặt vùi vào gối đầu, Gia Ngộ sướиɠ đến mũi chân đều duỗi thẳng thành một đường, cô rêи ɾỉ một tiếng, hàm hồ nói: "...Lớn quá."
Mục Phách hiếm khi có thời điểm khoe khoang.
Nhưng nghe thấy Gia Ngộ khen mình, anh khó có thể kiềm chế mà thẳng sống lưng đâm mạnh vào. Trứng dái ở bên ngoài, toàn bộ côn th*t chìm sâu trong mật huyệt, anh nói: "Em thích liền hảo."
Gia Ngộ: Hảo đi, cô là rất thích.
Lúc trước cũng là vì cái này, cô mới có thể nghĩ tìm Mục Phách đến làm đối tượng kết hôn của mình.
"Anh động nhé."
"Động đi."
Hai chân Gia Ngộ so với trước đó càng muốn mở ra lớn hơn một chút, Mục Phách kí©ɧ ŧɧí©ɧ dương v*t trừ bỏ lúc đầu hơi khó khăn, sau đó cơ bản là thông suốt.
Anh nhẹ vỗ về sống lưng Gia Ngộ, ảnh ngược trong đáy mắt chính là xương bướm mảnh khảnh của cô, "Quá gầy."
Cho dù động tác vừa nhẹ vừa chậm cũng không chịu nổi hàng to xài tốt, Gia Ngộ bị thao đến thở dốc liên tục, cô mờ mịt quay đầu lại: "Nơi nào gầy?"
"Trừ bụng ra, chỗ nào cũng gầy."
Gia Ngộ không phục, hướng về phía trước lắc lắc mông, qυყ đầυ thuận theo đường đi điên cuồng rong ruổi, đâm đến cô tê dại xương cốt.
Cô cắn môi thể hiện: "Mông em vẫn là có thịt!"
Mục Phách nhịn cười, xuyên qua dưới cánh tay của cô cầm lấy một đoàn vυ'.
"Chỗ này cũng có."
*
Sau đêm hôm đó, Gia Ngộ biết quan hệ giữa cô và Mục Phách có cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Nhưng cố tình lại không nói ra được điểm nào không giống với trước, tổng cảm giác giữa bọn họ vẫn thiếu chút gì đó, phảng phất giống như có một tầng sa mỏng, trước sau đều xuyên không qua.
Tự hỏi chính mình thật lâu, Gia Ngộ mới đi đến một kết luận.
Cô giống như cùng Mục Phách tiến vào thời kỳ ái muội.
Đúng là hiếm lạ, kết hôn, có thai, vợ chồng hai người rốt cuộc bắt đầu ái muội.
Mặc kệ ai nghe xong cũng đều cảm thấy buồn cười.
Gia Ngộ ngược lại cảm thấy rất có ý tứ.
Cô thích như vậy, sau khi tất cả đều đã được chuẩn bị tốt, tuần hoàn tiến hành ái muội, yêu đương, từ trong hôn nhân còn có thể tìm thấy sự mới mẻ, thú vị.
Tâm tình tốt hơn rất nhiều, Gia Ngộ liền ngay cả Thẩm Hành mời cũng không từ chối.
"Cậu hẹn tôi một phụ nữ có thai tới uống rượu, cũng quá không có đạo đức đi?"
Thẩm Hành buông tay, "Cho nên ở trước mặt cậu mới là nước trái cây."
Gia Ngộ bĩu môi: "Không thú vị."
Thẩm Hành gần như tham lam mà nhìn góc nghiêng gương mặt của cô, bàn tay dưới quầy bar nắm chặt lại, hắn vừa muốn làm gì đó lại thấy Gia Ngộ dùng tay phẩy phẩy gió.
"Nóng quá."
Thanh đi máy sưởi mười phần, Gia Ngộ có chút nóng, cô cởϊ áσ khoác, bên trong mặc một cái áo vải dệt làm lộ rõ dáng người, trên bụng đội lên đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Hành liếc mắt một cái, bình tĩnh lại, hắn nhấp một ngụm rượu hỏi: "Mấy tháng rồi?"
Vấn đề này buổi sáng Gia Ngộ mới hỏi qua Mục Phách, cô không cần nghĩ ngợi mà đáp: "Sắp sáu tháng."
Thẩm Hành tính nhẩm, xem ra là mười tháng để mang thai đứa nhỏ.
Hắn tự giễu cười cười, mới vừa lãnh giấy đăng ký kết hôn liền trúng chiêu, nên nói là công lao của ai đây?
"Chờ đứa nhỏ sinh ra, cậu có tính toán gì không?"
Gia Ngộ tự nhiên nói: "Cái gì mà tính toán, liền sinh thôi."
"Văn Gia Ngộ, cậu còn muốn giấu tôi?"