“Có sao?” Gia Ngộ có lệ nhìn thoáng qua, “Gần đây có điểm trướng đau.”
Mục Phách nghiêm trang nói: “Vậy trong khoảng thời gian này anh xoa xoa cho em nhiều một chút?”
Phía dưới còn cắm một khối, Gia Ngộ lại không nhịn được cười ra thành tiếng, cô run rẩy bả vai ngậm lấy lỗ tai của Mục Phách, hà hơi: “Vậy trong khoảng thời gian này liền phiền toái anh rồi.”
Mục Phách vốn dĩ không có ý khác, nhưng Gia Ngộ nói như vậy, anh cũng cảm thấy buồn cười. Chỉ là tốc độ lỗ tai hồng lên so với thời điểm buồn cười tới còn nhanh hơn, anh ôm đùi Gia Ngộ hướng về phía mình lôi kéo, côn định đâm sâu, nghe được Gia Ngộ lãng kêu, anh cố ý hỏi: “Em còn cười không?”
“Không…À không…” Thế tới rào rạt, Gia Ngộ nói không thành câu, xương cốt thực sự tê dại, cô đón ý nói hùa mà nặng nề ngồi xuống, động tác một trước một sau, cả người giống như sóng biển, chỗ giao hợp mỗi lần cắm đưa đều có thể cảm nhận được độ cao mới.
Mục Phách ngậm bả vai của cô, vuốt ve cánh mông no đủ tròn trịa, dùng sức niết đồng thời đâm vào huyệt thịt mẫn cảm.
Gia Ngộ lại thừa nhận không nổi, cô muốn ngồi dậy, lại bị chế trụ không được nhúc nhích, chỉ có thể nói năng lộn xộn mà xin khoan dung: “Từ từ, chờ, đủ rồi! Lại tới nữa a…”
Đây là lần thứ ba cao trào Gia Ngộ nghênh đón trong đêm nay.
Nhưng Mục Phách không biết tại sao vẫn là không bắn.
Gia Ngộ nghĩ đến cái gì, cô thở hổn hển nắm mũi của Mục Phách, “Lúc tắm rửa anh có bắn qua sao?”
Mục Phách phân thân vẫn còn cứng, mặt lại đỏ lên. Anh nhẹ nhàng gật đầu, ừ một tiếng.
“Vậy làm sao bây giờ?” Gia Ngộ hơi thở dần dần hồi phục bình thường, "Phía dưới có điểm đau, hơn nữa em sợ sẽ lộng đến bảo bảo.”
Mục Phách hít sâu một hơi, xuống giường, “Anh đi tắm.”
Gia Ngộ chậm một bước, khó khăn lắm mới bắt được đầu ngón tay của anh: “Anh tới đây, em giúp anh.”
“Gia Ngộ, đừng…”
Mục Phách nói còn chưa dứt lời, Gia Ngộ không để ý đến lời nói của anh, liền ngậm đầu v* vào trong miệng, tay bịt miệng anh.
Không bao lâu sau liền có tiếng thở dốc từ khe hở ngón tay phát ra, Gia Ngộ buông tay, ngoài miệng mυ'ŧ vào cũng đi theo chậm lại.
Mục Phách ôm đầu của cô, một chân khác để ở trên khăn trải giường, ở giữa mùa đông giá lạnh, anh ra một thân mồ hôi.
Nhận thấy được Mục Phách không lại có ý tứ phản kháng, Gia Ngộ buông tay, chuyển dời đến trên đầu v* của anh, xoa bóp.
đầu v* Mục Phách phấn phấn nộn nộn, nhéo một cái, nhìn rất đáng yêu, cô dùng đầu lưỡi cuốn lấy điểm nho nhỏ kia, côn th*t trong tay sẽ không ngừng nhảy lên, bản thân Mục Phách còn sẽ phát ra thanh âm không thể miêu tả được.
Như là phát hiện ra món đồ chơi mới, cô chơi đến vui vẻ vô cùng.
Mục Phách lại gian nan hơn nhiều.
đầu v* Mục Phách là điểm mẫn cảm, hai chân anh không an phận mà động đậy, ở trong đêm tối phát ra tiếng vang, muốn ngừng mà ngừng không được.
Anh thấp giọng: “Gia Ngộ…”
“Ân?” Gia Ngộ giương mắt, chỉ thấy Mục Phách khóe mắt đỏ bừng một mảnh, tâm cô cả kinh, trong chớp mắt đã bị anh đè ở dưới thân.
Gia Ngộ rõ ràng cảm nhận được côn th*t nắm trên tay nhanh chóng lớn lên.
Mà Mục Phách trong khi cô hoảng thần, phủ lên tay cô, mang cô cùng nhau động côn th*t, một trên một dưới, một trên một dưới…
“A”
Bên tai thanh âm thô suyễn quá mức mê người, Gia Ngộ ngăn không được kẹp chặt chân. Cô tinh tế hỏi: “Mục, Mục Phách, anh đã khỏe sao?”
“Nhanh.”
Nhưng mà chính là chữ “nhanh” này làm hại hổ khẩu của Gia Ngộ tê dại.
“Tay mỏi quá.” Cô vặn vẹo tay nói.
“Lần sau anh sẽ chú ý đúng mực.” Mục Phách dùng khăn giấy giúp cô lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bụng, “Bụng có không thoải mái hay không?”
“Không có.”
Bỗng nhiên, Gia Ngộ phản ứng lại, cô cười: “Anh đã suy nghĩ đến lần sau rồi sao?”
Mục Phách: “…”
“Đậu ngươi!” Gia Ngộ tươi cười lớn hơn nữa, “Em nói anh Mục Phách, như thế nào anh dễ dàng đỏ mặt vậy?”
Mục Phách theo bản năng sờ sờ mặt, “Có sao?”
Gia Ngộ không trả lời anh. Cô chống cằm nhớ lại một chút, nói: “Em nhớ rõ thời điểm học cao trung anh rất lãnh đạm, chẳng lẽ là em nhớ nhầm?”
Mục Phách biết năm năm qua đi, Gia Ngộ đối với ký ức khi ở Nam Thủy trấn sớm đã mơ hồ, anh hỏi lại: “Em còn nhớ rõ anh lúc học cao trung là cái dạng gì sao?”
“Luôn có điểm ấn tượng như vậy. Không thích nói chuyện, lại bộ dáng lạnh như băng.” Gia Ngộ vì chính mình trí nhớ mà căng não, “Nói nữa, nếu em không nhớ rõ, lại như thế nào ở mấy tháng trước vừa thấy anh liền nhận ra anh đâu?”
Mục Phách vô tình vạch trần: “Em rõ ràng cách cả đêm mới nhớ ra anh là ai.”
Gia Ngộ: “…”
- ---
Mục Phách: Lãnh đạm là bởi vì chán ghét em, dễ dàng thẹn thùng là bởi vì thích em.
Gia Ngộ: Nga anh đã từng chán ghét em.
Mục Phách:…Trọng điểm là câu phía sau kìa.
Gia Ngộ: Nga anh đã từng chán ghét em.
Mục Phách:…Anh sai rồi.