Trên hành lang dài vẫn còn những người đang ngồi chờ được gọi tên.
Chỗ ngồi đều bị chiếm, Gia Ngộ mềm chân, chỉ có thể dựa vào Mục Phách để ra khỏi bệnh viện.
Từ đầu tới đuôi, hai người cũng chưa nói lời nào.
Trong xe mở máy sưởi ấm áp, Gia Ngộ nóng đến mức ra mồ hôi, cô kéo kéo khăn quàng cổ, lẩm bẩm ra tiếng: "Em đã nói thế nào gần đây trên bụng lại có thêm thịt."
Cô là dạng người chỉ béo mặt, ít có thời điểm béo bụng.
Bác sĩ nói hài tử trong bụng đã tám tuần, tính ngược thời gian thì hẳn là lúc về Văn gia lần đó liền trúng chiêu.
Một lần đó cũng là lần gần nhất bọn họ làʍ t̠ìиɦ.
Rõ ràng lúc đấy đều đã rút ra, rõ ràng ngày đó là kỳ an toàn của cô...Như thế nào lại hoài thai? Sẽ không phải giống như lời trong mộng của ba ba cô, Bồ Tát hiển linh đó chứ?
Gia Ngộ không biết.
Cô vuốt bụng, không dám tưởng tượng bên trong đang có một sinh mệnh bé nhỏ đang lớn dần.
Mục Phách đặt tay trên tay lái quay sang nhìn về phía sườn mặt của Gia Ngộ, anh muốn nói với cô rằng anh muốn chịu trách nhiệm nhưng lại sợ Gia Ngộ nghĩ là anh nói dối, thực sự trước mắt anh cũng chưa có tư cách gì để hứa hẹn với cô.
Lúc trước đã nói kỳ hạn một năm, đến thời điểm đó liền mỗi người một ngả, hiện giờ đứa nhỏ xuất hiện hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của bọn họ. –
Chỉ nói đến việc khi anh nghe đến tin tức cô có thai mà ti tiện mừng như điên lại phấn khởi.
"Gia Ngộ..." Anh lên tiếng.
Gia Ngộ ngoảnh mặt làm ngơ, hiện tại đầu óc cô hỗn độn, nói chuyện không đầu không đuôi: "Bác sĩ nói bảo bảo rất nghe lời, hiểu được đau lòng em, cũng chưa làm em phải chịu tội. Tám tuần qua em đều không có phản ứng gì, thích ăn thì ăn, thích uống thì uống, thích thức đêm thì thức đêm, đến tận hôm nay em còn muốn mặc nội y để tìm anh thuê phòng..."
"Đứa nhỏ đau lòng em, em lại không đau lòng nó, thậm chí còn không biết sự hiện diện của nó. Nhưng cũng không thể trách em, là nó tới quá bất ngờ, hại em còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng. Cũng không đúng...Nói cái gì chuẩn bị với không chuẩn bị, em ngay cả phương diện này cũng chưa nghĩ tới."
"Anh cũng không phải không biết, em ngay cả chính mình còn không tự chăm sóc tốt làm sao có thể đi chiếu cố nó đâu?"
Tâm Mục Phách cả kinh, tay thế nhưng không khống chế được run lên.
Gia Ngộ đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, căn bản không để ý đến phản ứng của Mục Phách, cô đem mặt vùi vào lòng bàn tay, thanh âm chậm rãi nhưng kiên định.
"Chính là Mục Phách, em không nghĩ muốn xóa bỏ nó."
Mục Phách như trút được gánh nặng. Anh ngồi thẳng người, kinh ngạc phát hiện sau lưng chính mình đều là mồ hôi lạnh. Ngắn ngủi chỉ một phút đồng hồ nhưng anh cảm thấy như đã qua một đời.
Cảm giác như trái tim bị người dùng lực mang ra khỏi thân thể, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn nó treo ở giữa không trung, chính lúc nghĩ rằng chính mình sắp chết thì kết quả phát hiện chỉ là một hồi ác mộng mà thôi.
Anh đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Gia Ngộ, nói giọng khàn khàn: "Vậy lưu lại đứa nhỏ đi."
Qua một lúc lâu, Gia Ngộ mới đáp lại nhỏ như muỗi kêu: "Ân."
Ai cũng không đề cập đến bản hiệp ước còn khóa trong két sắt ở nhà.
Sau khi về đến nhà, Gia Ngộ đau đầu muốn nứt ra, cô bò lên giường, muốn ngủ nhưng lại không ngủ được.
"Mục Phách."
"Anh đây." Mục Phách bưng cốc nước vào. "Em uống nước đi rồi ngủ tiếp."
Gia Ngộ uống một hớp lớn, rồi sau đó liếʍ liếʍ bọt nước trên môi: "Em không ngủ được."
"Còn khó chịu sao?" Nói xong Mục Phách dùng mu bàn tay đặt lên trán cô, đã không nóng như lúc trước.
Nói đến cũng thần kỳ, như là hoàn thành xong một nhiệm vụ, không uống thuốc, không tiêm thuốc nhưng từ lúc ra khỏi bệnh viện Gia Ngộ liền hạ sốt.
"Không phải." Gia Ngộ lắc đầu, "Em muốn thay quần áo ngủ."
Mục Phách ngây người vài giây, ánh mắt né tránh, thanh âm nhỏ đi rất nhiều: "Hảo, anh giúp em thay."
Gia Ngộ nhịn cười, tưởng nói cô có thể tự mình thay nhưng chưa nói, chỉ gật gật đầu, nói vâng.
Thời điểm mặc nội y không đem dây lưng buộc tử tế, bây giờ muốn cởi ra mới thấy đau đầu, dây lưng lộn xộn rối lung tung làm cộm lưng, khó trách cô ngủ sẽ không thoải mái.
Mục Phách cau mày, vẻ mặt nghiêm túc mà phá giải bế tắc, thật vất vả cởi bỏ được một cái, anh thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ giương mắt lên nhìn thấy một khối trắng nõn cùng một viên anh đào ở phía trên.
Lỗ tai lập tức đỏ lên.
Gia Ngộ nói: "Tiếp tục."
Thanh thanh giọng, Mục Phách tiếp tục động tác trên tay. Anh cưỡng bách chính mình lại chuyên tâm một chút, nhưng mà đôi mắt không nghe lời, lén lút trộm ngắm bụng của Gia Ngộ có gì biến hóa không.
Gia Ngộ thấy được.
Cô nghiêng đầu đi đối diện với tầm mắt anh, hỏi trắng ra: "Hôm nay lúc biết tin em có thai, trong lòng anh suy nghĩ cái gi?" Mày liễu lập tức dựng đứng: "Không được nói dối."
Ý nghĩ gì cũng không có, chỉ có rất nhiều vui sướиɠ. Mục Phách nói ở trong lòng.
Lúc này tất cả nút rối đều đã được gỡ bỏ, anh lấy áo ngủ mặc vào cho Gia Ngộ, chọn một cái phản ứng bản năng nhất để trả lời: "Trống rỗng."
Gia Ngộ ngẩn ra, cong mắt cười: "Em cũng thế."
Mục Phách cũng buông xuống khóe miệng.
Gia Ngộ lại hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"
"Hiện tại..." Mục Phách đỡ bả vai để cô nằm xuống, "Đến học bù tri thức để mau chóng chuẩn bị làm phụ thân."
Tâm Gia Ngộ mềm nhũn, dùng cái trán hơi chạm vào tay của anh, hơi hơi nhắm hai mắt nói: "Mục Phách, thời điểm đứa nhỏ này sinh ra cũng vừa lúc hiệp ước của chúng ta hết hạn."
Việc nên tới cũng đã tới.
Mục Phách cảm thấy trong miệng một trận chua xót, anh nhìn về phía bên kia gối đầu, ánh mắt ảm đạm: "Anh biết."
Gia Ngộ cầm tay anh muốn thu hồi.
"Cho nên em muốn sửa nội dung hiệp ước một chút."