Tổng Giám Đốc Và Anh Chàng Mở Khóa

Chương 8

“Mở xong, ngài kiểm tra một chút.”

Được biết lúc mở khóa cần phải xoay người đi chỗ khác, đại thúc thậm chí còn chưa kịp xoay người thì nghe phía sau truyền đến một câu như vậy, quay đầu nhìn lên, cửa nhà mình đã mở.

“Này…… Nhanh như vậy?” Đại thúc này vẫn là lần đầu tiên quên mang chìa khóa, gọi người tới mở cửa, vốn tưởng rằng ít nhất cũng phải chờ mười hai mươi phút, không nghĩ tới chỉ mới quay đi, cửa an toàn phòng trộm mấy ngàn của hắn cứ như vậy ngoan ngoãn buông đao đầu hàng.

Lại nhìn người mở khóa cùng lắm cũng chỉ mới hơn hai mươi, có vẻ đẹp trai soái khí của người trẻ tuổi, lại không kém phần thành thục lẫn khí chất vinh nhục không sờn của nam nhân. Chỉ thấy hắn đối với việc mình kinh ngạc hỏi thì dường như không có việc gì, chỉ ‘ân’ một tiếng, quay sang nói với người trung niên: “Lưu thúc, lấy tiền.”

Lưu thúc theo hắn hai năm, như thế nào lại không biết đam mê này của Hình Thiên, lúc này lão liền bày ra bộ dáng phục vụ chuyên nghiệp tươi cười đón nhận: “Ba trăm, cám ơn.”

Đại thúc chỉ cảm thấy trong nháy mắt liền mất đi ba tờ tiền, móc tiền túi ra có chút đau đớn: “Nghề này của mấy người đúng là lời a, mỗi như vậy thôi cũng ba trăm.”

Lưu thúc thu tiền cười cười: “Trên đài một phút, dưới đài mười năm, bọn tôi kiếm được tiền là nhờ vào tay nghề, mở nhanh thì tiết kiệm thời gian của ngài không phải sao?”

Đại thúc ngẫm lại cũng đúng, chỉ chỉ bóng dáng Hình Thiên: “Đó là đồ đệ ông?”

“Tôi làm đồ đệ cậu ấy còn không kịp nữa là.” Lưu thúc bị nhận lầm thành quen, cũng chẳng để ý. “Đó là sư phụ mở khóa giỏi nhất của chúng tôi.” Đương nhiên công ty chỉ có một sư phụ mở khóa lão tất nhiên không nói.

“Ai nha, đúng là người trẻ tuổi có khác, kỹ thuật thật cao.” Hắn tự đáy lòng tán thưởng.

Lưu thúc đưa danh thϊếp của công ty: “Có chuyện gì lại tìm bọn tôi.”

“Được được.”

thời điểm Lưu thúc trở lại xe, Hình Thiên đã ngồi vào ghế phụ.

“Còn khách hàng nữa không?” Hình Thiên chờ lão cài dây an toàn xong thì hỏi.

“Không thấy Tiểu Lý gửi tin nhắn đến, hẳn là không có.” Hình Thiên không nhận việc vào buổi tối, lúc đó đường dây nóng của công ty sẽ đóng.

Hình Thiên thư thư phục phục tựa vào lưng ghế: “Vậy đến chỗ cũ.”

Bình thường sau khi hoàn thành công việc, Lưu thúc đều phụ trách đưa Hình Thiên về nhà, sau đó cũng lái xe đi về, nhưng vài tuần trở lại đây cứ đến cuối tuần Hình Thiên sẽ đi nơi khác.

“Ta bảo.” Lưu thúc khởi động xe: “Gần đây cuối tuần cậu đi chỗ đó làm gì a?”

Lưu thúc chỉ tòa văn phòng cao ốc nằm trong khu đô thị phồn hoa, lần đầu tiên đến Lưu thúc còn tưởng Hình Thiên đi mở khóa cho người ta. Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba…… lão chẳng thể nghĩ như vậy nữa.

“Cuối tuần đi tìm bằng hữu chơi thôi.” Hình Thiên trả lời như thể đương nhiên.

“Cậu thế nào lại có bằng hữu ở loại địa phương kia?” Lưu thúc kinh ngạc.

Hình Thiên nhún nhún vai: “Kết giao bằng hữu còn quản ở nơi nào làm gì?”

Lưu thúc kỳ quái nhìn hắn một cái nhưng vẫn đưa hắn đến địa chỉ kia.

“Ngày mai có cần qua nhà cậu đón không?” Lão hỏi thừa một câu.

“Không cần, cháu tự đi.” Có được câu trả lời mong muốn lẫn thuyết phục, Lưu thúc lái xe khuất khỏi tầm nhìn Hình Thiên.

Sau khi xuống xe Hình Thiên cúi đầu gửi tin nhắn, rất nhanh di động trong tay liền vang.

“Alo.”

“Cậu ở dưới lầu?” Lăng Hi Nghiêu thanh âm bên đầu dây vang lên.

“Vừa đến.”

“Tôi còn có chút việc chưa xử lý xong, hay là cậu đi lên trước chờ tôi một chút?”

Khi Hình Thiên được thư ký xinh đẹp dẫn vào văn phòng Lăng Hi Nghiêu, đối phương đang nghiêm mặt giáo huấn một cấp dưới xui xẻo.

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Hi Nghiêu dưới loại trạng thái này, bình thường hắn tiếp xúc với một Lăng Hi Nghiêu luôn ôn hòa hữu lễ, đột nhiên thay đổi thái độ cũng là mới mẻ.

Hắn ngồi trên sô pha nhìn nửa ngày, cảm giác ‘không nộ mà uy’ bốn chữ này có thể hình dung Lăng Hi Nghiêu lúc này chuẩn nhất, anh không bởi vì tức giận mà la to, ngược lại ngữ điệu cùng tốc độ chậm hơn bình thường, từng câu chữ sắc bén từ miệng anh chậm rãi phun ra, lực áp bách mười phần.

Cái kẻ đang cúi đầu rũ tay đáng thương kia nghe lão bản phát biểu, thở cũng không dám thở mạnh, Hình Thiên thậm chí ngay cả đầu hắn toát ra mồ hôi cũng nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

Hắn thật sự nên cảm tạ Hình Thiên, bởi vì có sự xuất hiện của đối phương, thời gian hắn được giải phóng mới rút ngắn, thật vất vả mới được đại xá, hắn ngay cả mồ hôi cũng chưa kịp lau, xám xịt rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

“Nhìn không ra Lăng đại ca còn có một mặt nghiêm khắc như vậy.” Ngồi trên sô pha, Hình Thiên một bên uống trà, một bên trêu chọc anh.

Lăng Hi Nghiêu đã khôi phục lại thái độ bình thường, anh ôn hòa cười nói: “Ngượng ngùng rồi, khiến cậu đợi lâu.”

“Không lâu không lâu.” Hình Thiên giơ giơ trà trong tay do thư ký vừa mới đưa lên: “Nhân viên lễ tân với thư ký công ty anh người nào cũng xinh đẹp, dưới loại hoàn cảnh công tác này anh không bị phân tâm sao?”

“Ách……” Lăng Hi Nghiêu cánh tay đang thu thập văn kiện bỗng ngừng lại giữa không trung, tựa hồ không biết nên nói như thế nào.

“Xem trí nhớ của tôi này.” Hình Thiên vỗ vỗ trán: “Tôi quên Lăng đại ca là đồng tính luyến.”

Lăng Hi Nghiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Từ ngày ký kết cái khế ước miệng không chính quy kia đến nay cũng đã qua thời gian một tháng. Trong một tháng này, hai người vẫn duy trì quan hệ tương đối đặc thù, buổi tối ngày cuối tuần nếu Lăng Hi Nghiêu không phải đi xã giao, anh sẽ đón Hình Thiên về ở nhà mình.

Nhà Lăng Hi Nghiêu phòng khách nhiều, tay nghề nấu cơm lại tốt, Hình Thiên tất nhiên là mừng rỡ đi cọ ăn cọ uống. Mà hắn cũng thực hiện hứa hẹn của mình, nếu đối phương có biểu hiện khiến hắn vừa lòng, hắn sẽ giúp anh cởi khóa, cho anh phóng thích tinh lực tích góp trong một tuần một chút.

Theo thời gian dần trôi, Hình Thiên cũng dần dần học được cách dung hòa tiết tấu ở chung giữa hai người, hắn càng ngày càng nắm bắt được giờ nào thì nên làm gì, nói gì, có thể nhìn thấy biểu tình càng phấn khích trên mặt Lăng Hi Nghiêu, kia đã trở thành một trong những lạc thú chính của hắn.

“Nhân viên tựa hồ đều rất sợ anh nha.” Hình Thiên nhớ tới biểu tình người nọ khi từ nơi này đi ra, cảm giác thật buồn cười.

“Chắc vậy đi.” Lăng Hi Nghiêu cũng không phải lão bản quá hà khắc, ở công ty ngược lại là được mọi người tôn kính.

“Đó là bởi vì bọn họ chưa thấy qua hình dáng khố hạ dưới tây trang của Lăng đại ca đi.”

Hình Thiên giọng điệu vừa chuyển, quả nhiên Lăng Hi Nghiêu sắc mặt trở nên dễ chịu hơn.

Hình Thiên cười hì hì tựa vào sô pha: “Không biết nếu bọn họ nhìn thấy bộ mặt thật của boss xong, liệu còn có cung kính lễ phép như bây giờ nữa không.”

Lăng Hi Nghiêu thẹn thùng liếc hắn một cái: “Tôi…chúng ta trở về đi.”

“Gấp cái gì a.” Hình Thiên còn đang ngồi thoải mái đâu. “Lần đầu tiên tôi đến đây, cho tôi thăm quan một chút.”

Lăng Hi Nghiêu xấu hổ ngồi ở chỗ cũ, cứ cho là văn phòng tổng giám đốc đi, liếc mắt nhìn cũng nhìn được bao quát, thật sự không có cái gì đáng để thăm quan. Đoán không được ý đồ của Hình Thiên, anh cũng đành thấp thỏm chờ đợi.

“Thư ký của anh lúc nào tan tầm?” Hình Thiên đột nhiên đổi đề tài.

“Sau khi tôi về là có thể……” Lăng Hi Nghiêu nói được một nửa, đột nhiên lĩnh ngộ được mục đích vì sao Hình Thiên hỏi cái này, anh nhấc điện thoại bàn ấn một chút, không đến một phút sau, vị thư ký xinh đẹp liền xuất hiện trước cửa văn phòng.

“Lăng tổng.” Cô lễ phép gọi một tiếng.

“Cô có thể tan tầm, thông báo những người khác cũng có thể về.” Lăng Hi Nghiêu hạ lệnh.

Đối với bất kỳ nhân viên nào thì đây đều là mệnh lệnh dễ nghe nhất, thư ký tiểu thư cung kính gật đầu một cái: “Lăng tổng, hẹn gặp lại.”

Rất nhanh tầng này chỉ còn lại hai người Lăng Hi Nghiêu và Hình Thiên, Lăng Hi Nghiêu thử dò xét: “Chúng ta……”

“Lăng đại ca đã thử giải quyết tại văn phòng bao giờ chưa?” Hình Thiên hỏi thẳng vào vấn đề chính, dọa Lăng Hi Nghiêu nhảy dựng.

“Không, không có.”

“Muốn thử một chút hay không?” Những lời này nghe vào tai là câu hỏi, nhưng Hình Thiên đã đứng lên đi đến chỗ Lăng Hi Nghiêu ngồi.

“Này……tôi nghĩ hay là bỏ đi……”

Hình Thiên một bàn tay đã đặt lên dây lưng của đối phương. Hắn lần đầu tiên làm như vậy chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ đi thoát quần một nam nhân khác, nhưng đến hôm nay động tác của hắn đã thập phần thành thạo. Trong nháy mắt, thắt lưng đối phương đã bị hắn cởi bỏ một nửa.

Lăng Hi Nghiêu không chút nghĩ ngợi giữ tay hắn lại, người thanh niên này hành vi lớn mật mà lại bừa bãi khiến người luôn luôn chỉ dám lén lút đeo vòng trinh tiết như anh có chút chống đỡ không nổi: “Như vậy, không hay lắm đâu……”

“Tôi không tin Lăng đại ca chưa từng nghĩ đến.” Hình Thiên giọng điệu bình tĩnh.

“Tôi…… Chúng ta vẫn là đi về trước……”

“Vậy đi.” Hình Thiên sảng khoái buông tay ra: “Nếu Lăng đại ca không thích, tôi cũng chẳng miễn cưỡng, đột nhiên nhớ ra tối nay có chút việc, tôi về trước đây.”

“Tiểu Thiên.” Bây giờ đổi lại là Lăng Hi Nghiêu bắt lấy cổ tay hắn không buông. Hình Thiên phải phí một phen công phu mới khiến anh bỏ được hai chữ ‘sư phụ’, ánh mắt hắn lóe lên vài cái: “Tôi đi khóa cửa đã được không?”

Hình Thiên hào phóng làm tư thế mời.

Lăng Hi Nghiêu khóa cửa, thuận tiện tắt luôn đèn, trong phòng lập tức liền tối, sắc trời vẫn còn sớm, những gì nên thấy đồng dạng có thể nhìn rất rõ ràng.

“Tôi chỉ vì phòng ngừa bị bên ngoài nhìn thấy.” Lăng Hi Nghiêu vô lực giải thích một câu.

Hình Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, tòa nhà này cũng cao hơn năm mươi mét có dư: “Lăng đại ca cũng quá cẩn thận rồi.”

Lăng Hi Nghiêu trở lại trước mặt Hình Thiên, làm nốt chuyện hắn chưa làm xong ban nãy. Mặc dù không phải lần đầu loã lồ thân thể trước mặt đối phương, nhưng tình cảnh, vị trí không có lúc nào là không không nhắc nhở về thân phận của mình, hạ thân trần trụi chỉ còn lại đôi giày da, điểm này cũng làm cảm giác tăng lên gần như gấp bội.

Hình Thiên cố ý kéo dài thời gian, một lúc lâu sau mới mệnh lệnh bảo anh nhắm mắt.

“Nhắm mắt lại.”

Đây là quy trình cố định mỗi lần, Lăng Hi Nghiêu theo phân phó của hắn khép lại hai mắt, Hình Thiên bắn cơ quan mở khóa trong nhẫn, thuần thục cạy khóa giam cầm hạ thể đối phương.

“Mở mắt.” Hình Thiên lui ra phía sau một bước nhìn Lăng Hi Nghiêu cúi đầu đem vòng trinh tiết cởi xuống. Có lẽ là do bầu không khí rất thích hợp, chỗ đó cơ hồ lập tức có phản ứng.

“Động thủ đi.” Hình Thiên thấy anh chậm chạp không làm thêm một bước, thúc giục: “Ở nhà anh làm như thế nào, hiện tại liền làm như thế đó, còn cần tôi dạy cho anh sao, Lăng đại ca?”

Một tiếng ‘Lăng đại ca’ này làm Lăng Hi Nghiêu cả người run lên, anh không có lựa chọn nào khác đành phải đưa tay đặt lên du͙© vọиɠ, an ủi nguyên vẹn. Nơi đỉnh đầu rất nhanh tràn ra chất lỏng trong suốt, dưới luật động lặng lẽ chảy vào khe hở giữa các ngón tay, cùng với ma sát phát ra từng trận tiếng nước da^ʍ mĩ.

Hình Thiên chỉ nhìn chằm chằm anh một lát rồi một lần nữa dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Hình ảnh một người đàn ông tự an ủi đối với một thẳng nam mà nói hoàn toàn chưa đủ hương diễm, hắn chỉ là đơn thuần hưởng thụ loại cảm giác khống chế người khác này thôi, nhất là người kia trên nhiều khía cạnh so với hắn cường đại hơn rất nhiều.

Thời điểm Lăng Hi Nghiêu phóng thích, Hình Thiên có khi sẽ quan sát toàn quá trình, dùng ánh mắt không hề lảng tránh làm Lăng Hi Nghiêu hận không thể độn thổ ngay lập tức, có khi cũng sẽ giống như bây giờ, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, thái độ ghét bỏ đồng dạng làm cho đối phương xấu hổ vô cùng.

Hình Thiên vô luận là xem cũng được, không xem cũng được, đối với Lăng Hi Nghiêu đều là một loại tra tấn. Anh thầm nghĩ mau chóng chấm dứt loại nhục nhã này. Vừa nghĩ đến dưới lầu rất có khả năng còn có nhân viên chưa đi, tùy lúc có thể đi lên gõ cửa, nội tâm anh lại càng khẩn trương, phía dưới cư nhiên cũng càng ngày càng cương cứng, nhất thời bắn không ra được.

Biết rõ Lăng Hi Nghiêu muốn chấm dứt nhanh, Hình Thiên cố tình không toại nguyện theo ý anh, lại nghĩ ra trò chơi mới.

“Xoay người.” Hình Thiên ấn bả vai Lăng Hi Nghiêu lật người anh lại, dùng lực đẩy một phen, vì tránh cho hạ thân đυ.ng phải bàn làm việc, Lăng Hi Nghiêu theo bản năng giơ tay đỡ lấy mép bàn.

Hình Thiên đối với biểu hiện của anh có chút không hài lòng: “Ai cho anh buông tay.” Hắn túm lấy một cánh tay của anh: “Một tay đỡ là đủ rồi, tiếp tục.”

Lăng Hi Nghiêu bị bắt dùng một loại tư thế rất kỳ quái tiếp tục thủ da^ʍ, bởi vì đứng không thẳng, cái mông trần trụi của anh nhếch về phía sau, từng thớ thịt bởi vì khẩn trương mà căng chặt tạo thành một vòng cung.

Hình Thiên rõ ràng chưa thỏa mãn với độ cong này, từ trên bàn làm việc cầm lấy thước dài nửa mét vỗ nhẹ lên mông Lăng Hi Nghiêu.

“Lại nhếch cao một chút.” Hắn ra lệnh.

Lăng Hi Nghiêu nghe vậy đành phải yên lặng cúi lưng, đem cái mông nhếch lên cao vài phần.

Không có khúc dạo đầu (tức là đánh từ nhẹ đến mạnh dần, oánh thế cảm giác đỡ đau hơn là bụp 1 cái oánh thật mạnh), Hình Thiên trực tiếp một thước hạ xuống, Lăng Hi Nghiêu hạ thân nhất thời căng thẳng.

“Tự mình đếm trong lòng, đếm tới một trăm mới được bắn.”

Lăng Hi Nghiêu ở trong lòng thầm đếm, thước lại quất lên da nóng rát, nhưng đồng thời cũng nảy sinh một cỗ cảm giác phấn chấn, giống như bị vô vàn con kiến di động trong mạch máu, từ trái tim đến đầu ngón tay, tê dại khó nhịn.

Hình Thiên không nhanh không chậm quật, ngoài miệng còn có tâm tư cùng Lăng Hi Nghiêu nói chuyện phiếm.

“Lăng đại ca, trước đây anh có bị lão sư hoặc người lớn đánh không?”

Lăng Hi Nghiêu dùng lượng lý trí còn lại lý giải lời nói của hắn, nửa ngày sau mới trì độn lắc lắc đầu.

“Đúng vậy, anh khẳng định là học trò ngoan, loại chuyện như bị đánh này làm sao tới lượt anh được.”

Hình Thiên một bên đánh, một bên hồi tưởng: “Tôi trước đây thường xuyên bị đánh, sư phụ tôi đối với tôi yêu cầu đặc biệt nghiêm, bắt tôi trong một phút đồng hồ mở khóa, chậm một giây thôi cũng bị đánh tay.”

“Bản lĩnh mở khóa của tôi đều do sư phụ đánh ra đấy, bất kỳ cái gì cũng dùng qua, thước dây, nhánh cây, thước đo…… Bất quá sư phụ tôi cũng có nguyên tắc, ông chỉ đánh tay, chưa bao giờ đánh chỗ khác như mặt này, mông này, chưa đánh một lần.”

“Tôi lần đầu tiên cũng là lần duy nhất bị người khác đánh mông là ở trường học, trước mặt toàn thể bạn bè, lão sư bắt tôi nằm lên bàn…… Cũng giống như Lăng đại ca hiện tại đây, đương nhiên, tôi có mặc quần.” Hắn vỗ lên cái mông trần trụ của đối phương một chút.

“Tôi cũng không nhớ rõ lúc ấy tôi đã làm gì, chỉ nhớ lão sư thực sự tức giận, cũng cầm thước như thế này, nhắm mông tôi đánh xuống.”

“Lão sư dùng khí lực đặc biệt lớn, nhưng cảm thụ lớn nhất lúc ấy của tôi không phải là đau, mà là mất mặt. Trước mặt toàn thể bạn học, nằm sấp bị thước đánh mông, cho dù chỉ là một đứa trẻ thì lòng tự trọng cũng chịu không nổi.” Hình Thiên thanh âm âm trầm.

“Tôi bị sư phụ đánh như cơm bữa, nhưng tôi chưa bao giờ hận ông, dù cho có bị ông đánh từ nhỏ đến lớn, tôi sợ ông. Trên đời này không có bất cứ khóa nào có thể làm khó ông, tôi sùng bái ông.”

“Nhưng lão sư lại không giống với, thời điểm hắn đánh tôi, tôi chỉ từ từ nhắm hai mắt, dùng phương thức trả thù duy nhất mà một đứa nhỏ có thể làm chính là tưởng tượng ra mình đang đánh lại hắn.”

“Mà tôi có thể tưởng tượng ra chuyện so với đánh mông càng mất mặt hơn, chính là tụt quần đánh mông. Cho nên khi lão sư đánh tôi, trong đầu tôi, hắn luôn luôn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị tôi đánh, tựa như bây giờ.” Hắn lại độc địa đánh mấy cái, Lăng Hi Nghiêu da thịt do một khoảng thời gian dài căng chặt mà phản ứng chậm chạp, thậm chí ngay cả bị động phòng ngự cũng thực cố sức.

Hình Thiên nhắm mắt lại, động tác trên tay không ngừng, một chút lại một chút, phảng phất như quay lại thời điểm mười mấy năm trước tại phòng học, hắn là thằng bé bướng bỉnh kia, mà Lăng Hi Nghiêu chính là lão sư làm nhục hắn trước mặt mọi người. Ý tưởng chống trả trong đầu ngày đó rốt cuộc tại một khắc này đã trở thành hiện thực.

“Đến một trăm chưa?”

Lăng Hi Nghiêu đang chìm trong ảo cảnh của mình, nghe Hình Thiên hỏi như vậy, anh cũng không biết đã đếm tới bao nhiêu, chỉ lung tung gật gật đầu – anh đã đến cực hạn nhẫn nại.

Giây tiếp theo, anh thấy một bàn tay dùng lực nắm lấy tóc mình, tay còn lại đem hạ thân nguyên bản đang ngưỡng lên nhẹ nhàng kéo anh dậy, sau đó đột nhiên siết chặt, hung hăng triệt động vài cái, du͙© vọиɠ bị khắc chế rốt cuộc không nén được, nương theo kɧoáı ©ảʍ cực đại xâm nhập, bắn xa ngàn dặm.