Mama Yêu Dấu: Papa Là Super Boss!

Chương 1: Thất Bại

“Cởϊ qυầи ra, rồi nằm xuống đằng kia!”

Nghe được những lời này, Lâm Mặc Ca không khỏi run lên, trên gương mặt xanh mét thoáng qua một tia bất lực. Nhưng cuối cùng, cô vẫn từ từ cởϊ qυầи ra, sau đó leo lên giường giải phẫu nằm xuống.

Nữ bác sĩ kia thấy hai chân cô kẹp chặt vào nhau thì lạnh lùng nói: “Dang hai chân rộng ra.”

Lâm Mặc Ca khẽ cắn môi, tách chân để lộ nơi tư mật mà trước giờ chưa từng có ai thấy qua.

“Phiền cô phối hợp một chút, để tôi bớt việc.” Lời nói của người nữ bác sĩ không hề có tý cảm xúc nào.

“Vâng…” Lâm Mặc Ca còn chưa nói hết câu, đã bất chợt cảm thấy phía dưới đau nhói: “Á…”

“Gái còn zin phiền thật đấy!” Người bác sĩ nữ kia đè lại hai chân đang co quắp bởi vì đau đớn của Lâm Mặc Ca, nhìn ống tiêm trong tay: “Bởi vì lỗ màиɠ ŧяiиɧ của cô khá nhỏ, không thể cấy dịch thể vào được, cho nên bây giờ tôi chỉ có thể dùng kìm mỏ vịt thôi.”

“Sao, sao cơ… Kìm mỏ vịt là cái gì?” Lâm Mặc Ca còn chưa từ trong đau đớn lấy lại tỉnh táo, đã thấy nữ bác sĩ cầm một vật thể màu trắng lớn cỡ bằng quả dưa leo, trong lòng càng thêm sợ hãi.

Cô muốn tránh thoát, lại bị nữ bác sĩ nhanh hơn một bước, cố định hai chân cô vào hai bên giường y tế.

“Đừng mà…” Lâm Mặc Ca từ chối, nước mắt lưng tròng.

Nhưng giọng nói của nữ bác sĩ vẫn lạnh lùng như cũ: “Hình như phí bồi thường vi phạm hợp đồng là 100 triệu thì phải…”

Lâm Mặc Ca cắn chặt môi dưới. Đúng vậy, cô là vì tiền, thế nên bây giờ cô không có tư cách để đổi ý…

Tay trái nữ bác sĩ cầm kìm mỏ vịt, tay phải cầm một ống tiêm, tiêm vào cơ thể Lâm Mặc Ca.

Trong ống tiêm kia chứa đầy chất lỏng màu trắng đυ.c khiến trong lòng Lâm Mặc Ca cảm thấy vô cùng nhục nhã. Thứ này chính là thứ mà một lát nữa sẽ được tiêm vào cơ thể cô.

Cũng chính là tinh hoa của người thuê!

Lâm Mặc Ca nghiêng đầu qua chỗ khác, cố gắng không cho bản thân rơi nước mắt. Nhưng một giây sau, đau đớn to lớn lại làm cho cô không kìm được mà kêu lên thành tiếng: “A a a… Đau quá!”

Là nữ bác sĩ đã dùng kìm mỏ vịt mở cô ra…

Lâm Mặc Ca bị nỗi đau xé toạc cơ thể hoàn toàn nhấn chìm, nước mắt nhịn từ nãy giờ rốt cuộc cũng chảy xuống, lăn dài theo gương mặt, lạnh lẽo hệt y như chất lỏng được tiêm vào cơ thể cô vậy…

Nữ bác sĩ nhìn ống tiêm trống rỗng, hài lòng gật đầu, tiếp theo cô ta rút mạnh cái kìm mỏ vịt đẫm máu từ thân dưới của Lâm Mặc Ca ra rồi vứt nó vào thùng rác, sau đó mới cởi bỏ trói buộc ở hai chân Lâm Mặc Ca.

Lâm Mặc Ca cúi đầu nhỏ giọng đáp ứng một tiếng, định đứng dậy.

Song người bác sĩ nữ kia lại la lên: “Cô đừng cử động. Lỡ nó rỉ ra ngoài thì sao hả?”

Lâm Mặc Ca như thể bị điểm huyệt tại chỗ, hai chân nhấc lên yếu ớt ngã xuống giường, tủi nhục nhắm mắt lại.

Cô chỉ mới tròn đôi mươi, ba vì kinh doanh thất bại mà vướng vào vòng lao lý, mẹ thì lao tâm lao lực kiệt sức phải nhập viện, còn người chưa từng trải qua chuyện nam nữ là cô đây lại buộc phải sinh con cho một người đàn ông xa lạ để kiếm tiền nuôi gia đình...

Không sao… Chỉ là, chỉ là sinh một đứa bé mà thôi, cô có thể làm được!

Lâm Mặc Ca lặng lẽ an ủi bản thân.

***

Ba tuần sau.

Sau khi nữ bác sĩ xem xong báo cáo kiểm tra của Lâm Mặc Ca thì lắc đầu, đưa cho người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh.

“Thất bại rồi hả?”

Người đàn ông mặc đồ đen nhìn thoáng qua Lâm Mặc Ca, rồi lại liếc báo cáo kết quả trên tay, tiếp theo móc điện thoại ra bấm một dãy số.

“Vâng boss, kế hoạch thất bại rồi… Vâng… Đã hiểu ạ.” Thái độ người đàn ông mặc đồ đen đối với vị ở đầu bên kia dây điện thoại vô cùng cung kính.

“... Căn cứ theo thỏa thuận, nếu không thành công, chúng ta cần bồi thường tài chính cho người phụ nữ mang thai 10 ngàn, số tiền này tôi báo cho bên phòng tài vụ chi hay sao ạ?” Người đàn ông mặc đồ đen cuối cùng cũng lên tiếng sau khi nghe hướng dẫn ở đầu bên kia điện thoại..

10 ngàn ư? Lâm Mặc Ca nhíu mày, đôi môi trắng bệt.