“Thời gian trôi qua thật nhanh. Năm hai mươi tuổi anh ra nước ngoài liền không gặp. Không nghĩ tới lần này lại chạm mặt và để em nhìn thấy bộ dáng chật vật này.”
Bách Chi Đình cảm thấy vạn vật đều đã khác, con người cũng khác, thời gian trôi nhanh nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Không. Anh vẫn còn đẹp trai, so với mười ba năm trước còn đẹp hơn, đặc biệt trầm ổn và anh tuấn. Vừa nhìn thấy anh tim em liền đập loạn.”
Hạ Lệ lập tức phản bác, chọc cho Bách Chi Đình cười thành tiếng. Khuôn mặt có phần nghiêm túc của anh mang theo một chút bình dị, gần gũi và càng đẹp trai.
“Em cũng lớn rồi. Anh à, em không còn là nhóc con ngày xưa nữa.” Hạ Lệ nói xong liền nắm lấy tay Bách Chi Đình đặt lên mặt mình.
“Anh chạm vào em đi, em đẹp trai hơn lúc nhỏ rất nhiều phải không?” Hạ Lệ không có nửa điểm bối rối, thậm chí còn chủ động dụi mặt vào lòng bàn tay của Bách Chi Đình, hắn cười tươi.
Ban đầu Bách Chi Đình có chút sửng sốt, sau đó mỉm cười, thật đúng là trẻ con!
“Anh không cảm nhận được nhưng chắc chắn rất đẹp trai. Lúc nhỏ em đáng yêu vậy mà.”
“Em còn có cơ bắp, anh sờ xem.” Hạ Lệ nhất quyết không buông tay Bách Chi Đình. Hắn ấn tay anh vào ngực mình, còn từ từ đưa xuống, sẵn sàng dâng hiến bộ ngực cho đối phương sờ soạng.
Bách Chí Đình cảm thấy xấu hổ, đứa nhỏ này dường như chủ động quá, vậy mà không biết đâu là giới hạn? Dù đều là nam nhưng cũng không thể tùy tiện sờ như vậy được.
“Anh sờ cơ bụng của em nữa đi.”
Hạ Lệ chỉ sợ Bách Chi Đình không sờ được, vì vậy hắn liền muốn xốc vạt áo để anh đưa tay vào.
Ngược lại Bách Chi Đình lo lắng danh tiếng trong sạch của mình bị hủy hoại, bị người ta gọi là kẻ biếи ŧɦái. Vì vậy anh nhanh chóng rút tay lại.
Không nên quá mờ ám như vậy, phải nhanh chóng chuyển chủ đề!
“Mấy năm qua em như thế nào?”
“Không tệ. Sau khi anh rời đi đã để lại cho em rất nhiều tiền, em dùng nó để học đại học. Nhưng mà thành tích không tốt lắm, chỉ là một trường bình thường. Sau khi ra ngoài cũng không tìm được công việc gì tốt.”
Hạ Lệ bất đắc dĩ thở dài, “Trưởng thành rồi, em không thể sống ở cô nhi viện mãi được, vì vậy em đã chuyển đi. Lúc trước anh dạy em phải có lòng tốt, giúp đỡ xã hội, nên hàng tháng em đều gom một ít tiền cho trại trẻ mồ côi. Bởi vậy tiền lương không quá đủ để sinh hoạt. Sau này công ty cắt giảm biên chế, em cũng thất nghiệp. Bằng cấp không tốt, kinh nghiệm cũng không đủ, lại càng không thể tìm công việc tốt. Em cần tiền để sống nên học điều dưỡng, tuy là phục vụ người khác, nhưng công việc không cao không thấp, một ngày cũng có thể kiếm 300 tệ. Còn có ký túc để ở, tiết kiệm được không ít tiền.”
Nghe vậy Bách Chi Đình gật đầu. Nhân viên điều dưỡng cũng kiếm được nhiều tiền, lương tháng hơn mười nghìn nhân dân tệ. So với công nhân bình thường cũng không tồi, thậm chí còn tốt hơn.
Đây cũng là một cách.
“Hôm nay là ngày đầu tiên em làm ở bệnh viện này, Thật không ngờ sẽ gặp anh ở đây, lúc đầu em không nhận ra, nhưng anh vẫn đẹp trai như trước. Em liền muốn đến chào hỏi, trùng hợp có thể giúp được anh. Anh, vừa rồi bị ngã anh có bị đau chỗ nào không?”
“Không sao, cảm ơn em đã giúp đỡ. Nhưng anh làm em bị thương rồi.”
“Không sao đâu. Có thể bảo vệ anh, thay anh chịu mấy vết thương là vinh hạnh của em rồi.”
Bách Chi Đình cười lớn, tiểu tử này nói vậy khiến anh không biết phải làm thế nào.
Nhiệt tình tới mức để bản thân bị té ngã!
“Anh, anh có mệt không? Để em xoa bả vai cho nha? Nếu anh đau đầu thì để em bóp đầu, rất dễ chịu đó. Em là điều dưỡng chuyên nghiệp, có kim bài trong tay, em sẽ đặc biệt chiếu cố anh. Tuyệt đối không chạy ra ngoài nói chuyện phiếm bỏ mặc anh một mình không quan tâm.”
Hạ Lệ nói xong lời này liền liếc nhìn điều dưỡng đang đứng một bên.
Điều dưỡng cũng rất bất mãn, cái này gọi là nói xấu người khác.
Một tách trà được rót mang tới, “Thực ra tôi đã làm việc được một thời gian dài, sẽ hiểu rõ nhu cầu của anh Bách hơn.”
Vừa nói, điều dưỡng liền đem trà qua, “Anh Bách, mời dùng trà.”
Điều dưỡng một bên nâng chén trà, một bên kéo tay Bách Chi Đình để anh cầm lấy.
Hạ Lệ mỉm cười nhìn Bách Chi Đình thụ động cầm tách trà, ngón tay không nhanh không chậm di chuyển trên điện thoại.
Vài giây sau điện thoại của điều dưỡng vang lên.
Cô ta vô thức kiểm tra điện thoại, xem xong tay liền run run, mất đi chính xác.
Bách Chi Đình còn chưa kịp cầm tách trà, tay điều dưỡng đã nghiêng đi khiến tất cả đều đổ vào quần anh.
“Cô làm gì thế?” Hạ Lệ lập tức đứng dậy mắng điều dưỡng, sau đó rút khăn giấy lau nước trên đầu gối và đùi Bách Chi Đình.
“Có nóng không? Để em đưa anh đi tắm.” Nói xong, Hạ Lệ định kéo Bách Chi Đình đi vào phòng tắm.
“Nước không nóng.”
Bách Chi Đình không hề hoảng sợ. Anh đi ra ngoài phơi nắng chính là đợi pha trà, tưởng đi về có thể uống, ai ngờ lại làm đổ. May trà đã nguội, bằng không sẽ bị bỏng.
“Lại đây, em lau cho anh.”
Một tay Hạ Lệ ôm cánh tay anh, tay còn lại vòng qua eo kéo Bách Chi Đình đến nơi an toàn như đang bảo vệ, bắt trẻ ngồi xuống, lấy khăn giấy liên tục lau.
“Hộ lý lơ đãng như vậy sao? Điện thoại reo liền phớt lờ bệnh nhân, đây là khinh thường người mù à? May mắn trà ấm, nếu nóng sẽ khiến anh ấy bị thương lần nữa. Cô đang chăm sóc hay muốn gϊếŧ người?” Hạ Lệ lòng đầy bất mãn, vừa lau vừa mắng điều dưỡng, “Mau ra ngoài, tôi phải thay quần cho anh ấy. Còn không mau cút ra ngoài?”
Điều dưỡng chân tay luống cuống, lần này quả thật cô ta không đúng, cô quên mất Bách Chi Đình không thể nhìn thấy. Theo lý thuyết thì phải ưu tiên bệnh nhân lên hàng đầu, sau khi phục vụ tốt thì có thể kiểm tra điện thoại, giải quyết công việc khác.
“Anh Bách, tôi thực sự không cố ý. Tôi, tôi…”
“Ra ngoài đi.” Bách Chi Đình bình tĩnh nói, không cần phải tức giận với một điều dưỡng.
Cô gái lau nước mắt rồi đi ra ngoài, có lẽ công việc đến đây là kết thúc.