Edit: Hến Con
“Lão tứ! Ngươi không nên trách nương tàn nhẫn, rốt cuộc thì hài tử của lão tam và lão ngũ sau này phải đọc sách làm đại quan
“Đúng rồi! Cháu trai sau này có bản lĩnh sẽ không quên các ngươi! Ngươi đây là không muốn nghe lời nương nói sao? Các ngươi không nghe theo ta thì các ngươi là đồ bất hiếu!”
Tần Tiêm Ngưng từ trong hỗn loạn dần dần thanh tỉnh, cô phát hiện ra mình xuyên không rồi, thực sự quá kinh ngạc, cô chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, hiện tại xuyên không cũng đến lượt rồi à?
Sắp xếp một chút ký ức xa lạ đang dũng mãnh tràn vào trong trí não, tình cảnh trước mặt là bởi vì nhi tử của nhà chú ba, đánh vỡ đầu tôn tử duy nhất nhà thôn trưởng.
Mà nãi nãi Tần bất công muốn đem tội danh này đổ lên đầu nhị ca nàng.
Tần lão thái nói muốn đem đầu của nhị ca Tần Nhị Lực đánh vỡ, lại đem nguyên thân Tần Tiểu Nữu mang đi rồi bán vào kỹ viện, để đổi lấy tiền bồi thường cho nhà thôn trưởng, giúp nhà bọn họ nguôi giận
Nhưng phụ thân ngu hiếu của nguyên thân Tần Dũng Minh lại hiếm khi phản kháng, kết quả nãi nãi bất công uy hϊếp muốn đem nhà bọn họ phân gia, đoạn tuyệt quan hệ.
Tần Tiêm Ngưng nhìn người đang quỳ gối với mình là cha mẹ nguyên thân trùng tên trùng họ với cha mẹ cô, Tần Tiêm Ngưng tâm liền nhéo đau.
Cô cùng cha mẹ về quê ăn Tết, đột nhiên trong phòng trống rỗng vang lên âm thanh sấm sét, liền bị sét đánh đến đây
Không biết cô hiện tại bị sét đánh còn có thể quay trở về hay không. Cô cũng không dám tưởng tượng cha mẹ không có mình thì làm sao mà chịu được, có phải hay không mà ôm thi thể cháy đen của cô mà khóc rống lên
Từ từ………… Cha mẹ!?
Cô lục lại trong trí nhớ nguyên thân, ngu hiếu phụ thân cùng mềm yếu mẫu thân kia, hai người đó biểu tình có chút không quá thích hợp, biểu cảm giống như là đau thương bị mất đi đứa nhỏ vậy.. Đứa nhỏ!?
Tần Tiêm Ngưng trong lòng không nhịn được nói thầm “Chẳng lẽ là vở kịch cả nhà cùng nhau xuyên qua?”
Cô nghĩ làm sao có thể được chứ, cô ở trước mặt hai người bản địa thăm dò một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Cô nhìn vò rượu trong góc phòng, trong lòng đột nhiên liền vang lên câu nói kia.
Tần Tiêm Ngưng run rẩy thử nhỏ giọng: “Cung đình ngọc dịch rượu?”
Tần Dũng Minh, Từ Phù đột nhiên mặt lộ vẻ kinh ngạc sau đó trăm miệng một lời mà nói: “Một trăm tám một ly!?”
Tần Dũng Minh, Từ Phù tuy rằng không rõ vì cái gì đột nhiên đi tới địa phương này, trong đầu không chỉ có thêm một ký ức khác mà còn có nhiều thêm 2 đứa con trai, con gái thì biến thành bộ dáng bảy tám tuổi , nhưng vô cùng may mắn là con gái của họ còn sống!
Bọn họ đột nhiên ôm lấy Tần Tiêm Ngưng khóc hô “Tiêm Ngưng con của ta! Chúng ta còn cho rằng không gặp lại con nữa! Hù chết chúng ta rồi!”
Mọi người trong phòng: Mấy người này có phải bị điên rồi không?
Tần lão tam, Tần lão ngũ: Cái gì rượu mà có thể một trăm tám một ly!?
Tần lão thái thái vỗ bàn một cái bàn quát: “Lão tứ! Các ngươi một nhà có phải hay không điên rồi, khóc cái gì mà khóc! Tiểu Nữu tuổi còn nhỏ cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm rượu làm gì. Lớn lên chắc chắn cũng không phải cái thứ tốt lành gì! Nhân lúc còn nhỏ có người mua thì ngươi nhanh bán nó đi cũng tốt!”
“Còn tưởng uống một trăm tám một ly rượu! Các ngươi một nhà đều bán cũng không đáng giá một trăm tám! Cả nhà đều là bồi tiền hóa* (*hàng hóa lỗ, không bán được)! Các ngươi mau cho ta câu trả lời chắc chắn, bên thôn trưởng người ta còn đang chờ công đạo đấy!”
Tần lão thái thái gầm lên giận giữ đem Tần Tiêm Ngưng một nhà ba người đang vui sướиɠ khi gặp lại nhau tỉnh táo lại
.
Tần Tiêm Ngưng nhìn về phía cha mẹ, ba người nhìn nhau trao đổi một ánh mắt, Tần Dũng Minh đứng dậy đem Tần Tiêm Ngưng còn đang quỳ gắt gao ôm vào trong ngực nói: “Nương! Tiểu Nữu dù sao cũng là cốt nhục của chúng ta, để ta cùng Từ Phù bàn bạc một chút.”
Tần lão thái thái nhìn lão tứ trước mặt đột nhiên đứng dậy, Tần Dũng Minh sống lưng thẳng tắp, bỗng nhiên có cảm giác không được thoải mái, bà cầm lấy một bên quải trượng liền hướng nhà ba người Tần Dũng Minh đập qua.
Tần Dũng Minh gắt gao mà che chở cho con gái, vừa hay bị đập vào.
Tần lão thái thái quát “Tần lão tứ! Tiểu Nữu có thể bị bán là vinh hạnh của nó, ngươi không cần ở đây không biết tốt xấu!”