Pháo Hôi N Hào [Xuyên Nhanh]

Chương 2-1: Tên ăn hại ở thập niên 70

ba đồng lẻ bảy lăm hào, hai bộ quần áo vải dệt thủ công được giặt trắng bóc, hai chiếc được va nhiều nơi, ba quả trứng gà, mười cân cao lương*, còn có mấy củ khoai lang đỏ, một gian nhà nhỏ, đây là toàn bộ tài sản của nguyên chủ.

Tiền là nguyên chủ vận khí tốt ở trên núi bắt được con mồi đem ra chợ đen đổi, quần áo quần là dùng quần áo của cha mẹ nguyên chủ để lại sửa, trứng gà cùng khoai lang đỏ là trộm, cao lương chú Trương trong thôn cho.

Cha của nguyên chủ khi còn sống có quan hệ rất tốt với chú Trương, nguyên chủ trước kia đa số là dựa vào chú Trương giúp đỡ, bằng không một đứa nhỏ tám tuổi sao có thể chỉ trộm mấy quả trứng mà lớn lên được.

Không thể không nói, nguyên chủ thật sự quá túng thiếu, hiện tại quan trọng nhất chính là làm thế nào cải thiện sinh hoạt, Tạ Cảnh Hành không phải là người có thể chịu khổ, nhưng dùng năng lực của bản thân để vượt qua thì chẳng ai sẽ ghét bỏ.

Tạ Cảnh Hành không có khả năng giống nguyên chủ đi trộm hoặc là yên tâm thoải mái tiếp thu sự giúp đỡ chú Trương, trong trí nhớ mỗi lần chú Trương cho nguyên chủ cái gì đều sẽ bị thím Trương mắng, cũng không phải thím Trương không tốt, mà thời đại này nhà ai cũng đều khó khăn, đồ cho nguyên chủ chỉ sợ đều là chú Trương nhịn ăn mà tiết kiệm được, hơn nữa thím Trương tuy rằng mỗi lần đều mắng mỏ, nhưng trước nay cũng chưa từng ngăn cản, liền có thể nhìn ra bà ấy đối với nguyên chủ cũng có tình cảm. Tạ Cảnh Hành đem ân tình của chú Trương cùng thím Trương đối với nguyên chủ ghi tạc trong lòng, tính toán về sau sẽ báo đáp.

Nguyên chủ trừ bỏ mùa thu hoạch sẽ đi ra ruộng làm dáng, ngày thường cũng ít đi làm, chính là bởi vì hắn lêu lổng như vậy mới bị người trong thôn kêu là tên ăn hại, mà Tạ Cảnh Hành biết bản thân không thể trồng trọt, cho nên cậu không có tính toán xuống ruộng.

Tạ Cảnh Hành từ nhỏ được học chính là tinh anh giáo dục, cậu học rất nhiều, nhưng hiện giờ đại đa số đều không thể dùng, nghĩ đến thân thủ cũng không tệ lắm, Tạ Cảnh Hành cuối cùng quyết định đi ra sau núi thử xem có thể hay không bắt được con mồi, nếu có thể giống như nguyên chủ đem ra chợ đen đi đổi tiền phiếu, nếu không được lại nghĩ biện pháp khác.

Nói làm liền làm, Tạ Cảnh Hành đem đồ thu thập, cõng trên lưng một cái giỏ hướng sau núi đi đến.

“ăn hại, ngươi cùng Hạ thanh niên khi nào kết hôn, nhớ mời chúng ta đi uống rượu nha.” Trên đường gặp được người trong thôn trêu chọc nói, dù sao cũng là người một thôn, nguyên chủ tuy rằng chơi bời lêu lổng nhưng cũng chưa từng làm qua việc đại gian đại ác, đại đa số thôn dân đối hắn vẫn còn tốt.

“Hạ thanh niên? Ta không thích người như vậy, nhìn gầy như ba ba, vừa thấy liền biết khó nuôi, ta chỉ thích ngực to mông lớn, còn có thể ra đồng làm việc, thím nếu có quen ai như vậy có thể giới thiệu cho ta.” Tạ Cảnh Hành học nguyên chủ làm ra một bộ dáng vẻ lưu manh nói, nói xong cũng mặc kệ phản ứng của bà thím kia tiếp tục hướng đến sau núi mà đi.

“Phi! Nói giống như người ta nhìn trúng cái tên ăn hại như ngươi, còn kén cá chọn canh, cũng không nhìn lại chính mình.”

Tạ Cảnh Hành nghe được bà thím lẩm bẩm cũng không thèm để ý, cậu nói như vậy chính là vì để cho người ta thấy lập trường của cậu, tránh nam nữ chủ tìm đến cậu làm phiền.

Tạ Cảnh Hành đối với nữ chủ Hạ An An trong quyển sách này thật là có chút không nói nổi. Hạ An An nói như thế nào thì kiếp trước cũng là sinh viên, đầu óc hẳn là cũng có, thật vất vả mới có được cơ hội trọng sinh, dựa vào kinh nghiệm trước khi trọng sinh chẳng lẽ không thể làm giàu, không thể làm cuộc sống của mình tốt hơn. Kết quả Hạ An An chỉ nghĩ làm thế nào dựa vào đàn ông, kiếp trước người chồng nɠɵạı ŧìиɧ, người khác không biết, chẳng lẽ cô không cảm giác được sao.

Tạ Cảnh Hành lắc lắc đầu, đem nam nữ chủ ném qua một bên, cậu không tính toán cùng nam nữ chủ tiếp xúc quá nhiều. cậu tuy rằng chiếm cứ thân thể của nguyên chủ cũng không có tính toán dựa theo nguyên thư để hoàn thành cuộc đời của nguyên chủ. Nếu cậu đã tới, đây là cuộc đời của chính cậu.

Đi vào sau núi, một chốc không phát hiện con mồi, Tạ Cảnh Hành cũng không vội, nguyên chủ sẽ không đi săn, mỗi lần lên núi có thu hoạch hay không thu hoạch toàn dựa vào vận khí, nhưng cậu đã từng học qua huấn luyện dã ngoại có thể căn cứ vào dấu chân động vật mà phán đoán tung tích cùng số lượng.

Tạ Cảnh Hành căn cứ dấu vết trên đất, đi vào sâu trong núi cuối cùng tìm được một con gà rừng nhỏ, cậu phóng nhẹ bước chân, vươn mình tới gần lúc này ổ gà có một con gà rừng, cậu lập tức nhanh tay, một tay đem gà rừng bắt lấy, gà rừng phát ra tiếng kêu oan oát, sạch sẽ lưu loát tóm lấy cổ con gà rừng đang uốn éo. Tạ Cảnh Hành tự nhiên cũng không buông tha số trứng trong ổ gà gà rừng, có mười mấy quả, cậu lấy mười quả, còn để lại lưu trữ có thể tiếp tục phát triển. Tạ Cảnh Hành đem gà cùng trứng bỏ vào giỏ, tiếp tục quan sát, chốc lát lại bắt thêm một con thỏ hoang.

Thu hoạch được nhiều Tạ Cảnh Hành cũng không tiếp tục nữa, theo cậu quan sát sau núi xác thật có không ít con mồi, nhưng đa số đều ở sâu bên trong núi lớn, thậm chí có con lợn rừng rất to, bên ngoài có một ít động vật nhỏ, số lượng cũng không nhiều lắm, thỏa mãn một chút du͙© vọиɠ ăn uống còn có thể, muốn dựa cái này để kiếm tiền chỉ sợ không dễ dàng. Cậu không muốn mạo muội tiến vào sâu bên trong, cậu tuy rằng thân thủ không tồi nhưng đó là đối với người mà không phải là dã thú, huống chi trong tay cậu không có vũ khí.

Xem ra kiếm tiền trên con đường này thì phải bàn bạc kỹ hơn, Tạ Cảnh Hành cũng không nản lòng ngược lại còn có chút nóng lòng muốn thử. Trong thế giới của cậu, lấy gia thế cùng năng lực làm gì thật sự rất dễ dàng, hiện giờ ở cái niên đại đặc thù này có rất nhiều kỹ năng đều không thể dùng, vì kiếm chút đỉnh cậu không thể không phí tâm tư sờ soạng, thế nhưng có một chút thú vị.