"Ngứa đấy, " A Phúc yêu kiều thở hổn hển, cả người dán vào trên người hắn, chỉ có một cái cánh tay vịn bên hông hắn để chống đỡ, mỗi một cú thúc của hắn ở phía sau, nàng lại dúi về phía trước một cái.
Hai luồng thịt vυ' lúc lắc kịch liệt, nào có thể chịu nổi vắng vẻ, lúc nam nhân phát hiện ra điểm kỳ quặc, hai bàn tay nhỏ bé của A Phúc đang vuốt ve vυ' mềm, đầu ngón tay kẹp đầṳ ѵú tự mình chơi đùa, "Ưm ưm ngứa, ngứa lắm."
Lập tức lật người nàng lại, chống lên bàn gỗ lê vàng phía trước, nâng chân A Phúc lên, gác trên vai, thọc mạnh một cái vào trong huyệt mềm của nàng, xương hông gắt gao kề sát nàng.
Hai thân thể mặt đối mặt, dưới khung cảnh lờ mờ, lại nhìn rõ ràng hơn rồi.
Trên người nam nhân mặc đạo bào nông rộng, duy chỉ có vạt áo bị nàng bóp xoa vài cái, kéo lỏng ra, lộ một tảng da thịt, chỗ khác đều hoàn hảo không tỳ vết, chỉ là da thịt bên trong cần cổ hắn trắng như ngọc, vô cùng non nớt.
A Phúc nhất thời nhìn đến ngây dại, rõ ràng dưới thân bị ra vào mãnh liệt, miệng ê a rêи ɾỉ, nhưng hai con mắt ngập nước cũng không dời khỏi hắn, như đang nhìn một phong cảnh diễm lệ.
Lại cảm thấy không công bằng, váy áo cả người nàng đều bị lột sạch, hắn lại còn đeo ngọc quan, tóc đen thắt cao.
A Phúc nhẹ đưa tay, bỗng nhiên phủ tay lên tóc mai của hắn, đầu ngón tay túm lấy ngọc quan, nhẹ nhàng kéo một cái, tóc đen thật dài xõa xuống.
Nam nhân ngước một đôi mắt xanh lên, giữa lông mày ửng hồng sáng rỡ, giống như Tiên Nhân đi ra từ trong bức họa, lại giống như giao nhân dưới biển sâu Tây Vực, có hai cái tròng mắt xanh đen.
A Phúc càng chăm chú hơn, vẻ si mê này bị nam nhân bắt được, bàn tay trắng nõn thon dài nâng gương mặt nàng lên, khẽ cắn hai mảnh môi thơm của nàng, nói một cách mơ hồ: "Nàng nhớ ra rồi có phải không, ta không có tin tưởng lầm người, nàng không phải tính tình trở mặt vô tình."
A Phúc không hiểu hắn nói cái gì, một lòng đắm chìm trong động tác bị hắn xoa nắn, thân thể vừa tê vừa ngứa, thường ngày tính tình nàng rụt rè đến bao nhiêu, bây giờ đều nhờ vào da^ʍ dược kia, khơi lên một luồng da^ʍ hương trong cơ thể, "Còn muốn."
Thanh âm nàng nũng nịu ngọt ngào, hiển nhiên đã hồ đồ không còn tỉnh táo, không biết còn từng rêи ɾỉ cùng thằng con hoang nào, đến trên người mình thì mất cả tư thái, thoáng chốc tình ý trong mắt nam nhân lại hóa thành lạnh lùng phẫn nộ, đè nặng A Phúc, thọc như điên vào huyệt thịt trắng như tuyết như bông ở dưới người nàng, "Tiểu da^ʍ phụ!"
Ở bên trong hoạt động rút ra đút vào liên tục, cặp chân thon gác ở trên vai hắn của thiếu nữ quẫy đạp lung tung cả lên, cọ xát qua lại hai bên tóc mai gò má hắn, cọ mất cả chiếc vớ trắng.
Nam nhân ôm thân thể mềm mại của A Phúc, đặt ở trên giường, dùng chân đạp chiếc giày ngủ bằng gấm đỏ còn lại ra, nắm lấy mũi chân trắng nõn của nàng.
Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt xanh của nam nhân trong veo gợn sóng, nhìn nàng với vẻ tham lam, ngắm nghía bàn chân giơ lên của nàng, đỏ hơn nữa, trắng hơn nữa, còn đáng thương co rụt ngón chân.
Hắn nhẹ nhàng cầm chặt một mũi chân non mềm.
Trên thân không còn vỗ về an ủi, bỗng chốc cảm thấy trống trải, A Phúc mở con mắt hạnh mù sương ra, chỉ thấy ở bên trong tấm màn lụa bị vén lên ở bên giường, nam nhân nắm chặt một mũi chân nàng đạp ở bên hông, cầm ngón chân trắng muốt của nàng xoa lêи đỉиɦ côn ŧᏂịŧ to nhô cao, hai mắt lại nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt như sói như hổ, giống như muốt nuốt sống nàng.
Ngón chân non mịn cọ qua qυყ đầυ to lớn vừa đỏ vừa ướt, xương cốt mềm nhũn, thân thể A Phúc lập tức run lên, chảy nước.
Trút nước vài lần liên tiếp, da^ʍ độc trên thân đã dần dần tản đi.