Trọng Sinh: Gả Cho Vương Gia Ác Quỷ

Chương 5.2: Dám đi, ta bẻ gãy cổ

Biết rõ Nhị tiểu thư Liên gia không thành thật, ý đồ dùng trưởng tỷ gả thay, hắn bèn nghĩ cách nửa đường cướp kiệu hoa, giam cái người vong ân này trong l*иg vàng, không nghỉ không ngủ mà giày vò nàng. Nàng dùng đóa hợp hoan đỏ cầu xin cũng không có tác dụng, hắn cướp kiệu hoa của nàng, là thành toàn cho nàng, cũng sớm đã mất trinh rồi, cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn trở thành của riêng mình hắn.

Nào ngờ chuyện gả thay đã thành bọt nước, còn vẫn trang điểm xinh đẹp, lại chọc phải tay Tạ Hành Yết - Tổng đà của Tào bang.

Tên tặc Tạ gia này, nữ nhân của hắn, cũng dám tơ tưởng.

A Phúc trợn tròn mắt, chỉ thấy nam nhân cúi người đè xuống, bắt lấy hai bàn tay nhỏ bé tác quái của nàng, hung dữ ngăn chặn cặp môi thơm khêu gợi của nàng.

Lưỡi to của nam nhân luồn vào trong miệng nàng, xoắn lấy đầu lưỡi non một cái, bú ʍúŧ nàng mạnh bạo, mυ'ŧ cho cái lưỡi nàng run lên, miệng A Phúc bị đau chịu không nổi, ê a gọi ra tiếng, "Đau, Vương gia."

"Nên cho nàng đau." Nam nhân muốn hung hăng trừng phạt nữ nhân trở mặt vô tình này, bàn tay tàn nhẫn trượt dọc lên từ hông bụng, xoáy quần áo cùng cái yếm lên, hai vυ' bật ra, bầu thịt run rẩy nhô cao.

Hắn chụp một cái, A Phúc hừ nhẹ ra tiếng, chẳng những không đau, còn khẽ nói: "Thật thoải mái."

Tiểu da^ʍ phụ này, cặp mắt xanh của nam nhân thoáng ánh lên màu đỏ phẫn nộ, bàn tay to nắm một bầu vυ' mềm, như muốn túm xuống hết xoa lại bóp, tay kia trực tiếp xé váy lụa ở dưới người nàng, lộ ra một thân thể trắng nõn non mịn.

Nam nhân bóρ ѵú mềm của nàng, xoa nắn âʍ ɦộ tựa như cục bột, càng bóp càng ra sức, cũng xoa cho thiếu nữ ngứa ngáy thêm nữa.

Hai chân A Phúc quấn lấy eo nam nhân, đưa giữa hai chân ẩm ướt dính nhão đến trên tay hắn, trong cặp mắt to đều là nước mắt, rầm rì nói: "Muốn, muốn."

Nam nhân lật thân thể đã mềm thành một bãi nước xuân của A Phúc, nâng bờ mông lên, hai bên cánh mông giống như đậu hũ tươi, run rẩy uyển chuyển vểnh dưới cặp mắt đỏ tươi của nam nhân.

A Phúc nằm sấp xuống, bày eo ra, lắc lắc mông về phía hắn giống như con chó nhỏ, cắn môi cầu khẩn, thanh âm như sắp chảy nước, "Vương gia, mau vào."

Giọng điệu tội nghiệp này, lại khiến cho nam nhân mặt trầm như nước, nhìn quen mấy trò nhỏ của nàng, lại dường như cũng trúng cái thứ da^ʍ độc lóc da róc xương kia, bàn tay dùng sức, bới hai bên bờ mông nàng ra, lộ ra huyệt da^ʍ đang nhỏ nước.

Nước da^ʍ không chỉ chảy khắp huyệt mềm đỏ au của nàng, đến cả trên tay hắn cũng đều là nước.

"Tiểu da^ʍ phụ." Nam nhân gằn một tiếng, dụ dỗ hắn rồi, lại còn có vị hôn phu là công tử nhà họ Lục, hiện tại đến Tạ gia cũng thò một chân vào, thật là một da^ʍ phụ lẳиɠ ɭơ.

Nam nhân nâng cao một cây côn ŧᏂịŧ to dài đỏ thẫm, chỉa vào khe mông, tàn nhẫn va chạm, trượt phốc phốc vào huyệt mềm của thiếu nữ.

Hai năm trước, hắn đã sớm phá tầng màng mỏng kia, đi vào thông suốt, thẳng đến hoa tâm.

"A......"

Lần va chạm này, khiến cho đuôi xương cụt của A Phúc bắt đầu tê dại, cắn ngón tay run rẩy kêu một tiếng.

Tiếng kêu còn chưa tắt hẳn, nam nhân bỗng nhiên rời khỏi, lại va chạm mãnh liệt, âm cuối của A Phúc cũng vỡ vụn.

Hoa tâm bị đυ.ng tới nát mềm, nước da^ʍ chảy bốn phía, rồi lại chảy không ra, huyệt mềm luôn bị một cây gậy lớn ngăn chặn.

Mỗi một cái thúc hông mạnh mẽ, giống như trường mâu nhọn hoắt, tàn nhẫn chọc vào cái bụng A Phúc.

Huyệt A Phúc lại nhiều nước, còn chưa tới cao trào phun nước, đệm chăn dưới thân đã ướt đẫm, sớm đã là một đại dương mênh mông, bụng nhỏ còn bị nước da^ʍ căng đến hơi phồng lên, huyệt mềm chứa không nổi, mà nam nhân dồn sức đυ.ng vào bờ mông nàng từ phía sau từng cái một, không cho phép nàng nhỏ nước ra ngoài.

Căng cho thân thể A Phúc vừa tê mỏi lại khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn cắn chặt góc chăn, khuôn mặt nghiêng sang một bên, chóp mũi cọ xát chăn gấm để gãi ngứa, giữa hai chân nhanh chóng trào ra một lớp nước.

Đệm chăn dưới người ẩm ướt đến không còn hình dáng, eo thon của A Phúc bị túm lấy, phía sau lưng kề sát l*иg ngực nam nhân, ôm nàng liên tục chọc rút.

"Không, ngừng lại đi." Huyệt mềm A Phúc chảy quá nhiều nước, thân thể hai năm không làm nhất thời không chịu nổi, miệng đắng lưỡi khô, muốn chui khỏi màn, tránh khỏi con ác long quấn trên người nàng.

Nào hiểu được bị ác long hung hăng ôm sát, cắn mạnh lên chóp tai nàng, tiếng như kiếm sắc lóe ra ánh sáng lạnh, "Nàng dám đi, ta bẻ gãy cổ nàng."