Trọng Sinh: Gả Cho Vương Gia Ác Quỷ

Chương 5.1: Kẻ xấu hãm hại

Ở chỗ sâu trong màn lụa, thiếu nữ bị da^ʍ dược mê choáng ngửa mặt nhũn ra nằm ở trên nệm, còn giữ một chút tỉnh táo yếu ớt.

A Phúc với đôi mắt hạnh khép hờ, từ trong ánh sáng u ám, nam nhân đứng ở mép giường, thân hình cực cao, mắt rủ xuống cúi nhìn nàng với vẻ lạnh lùng.

Đột nhiên trông thấy gương mặt quen thuộc này, A Phúc còn tưởng rằng về tới kiếp trước, không trách thói quen đã có từ lâu, thân thể còn dâng lên cơn ngứa, ngứa từ đầu cho đến ngón chân, đặc biệt là chỗ sâu giữa hai chân, huyệt mềm ngứa, hai cái đùi ngọc của nàng khẽ ma sát, nhẹ nhàng ngồi dậy từ trên giường, hai tay quấn lấy cổ nam nhân, bủn rủn tựa trên l*иg ngực hắn, "Ngứa."

Nam nhân thấy động tác của nàng thân mật như thế, chỉ cho là nàng bị da^ʍ độc thúc đẩy, cũng chưa rủ lòng thương an ủi nàng một chút, cơ thể không hề dao động, thậm chí kéo cánh tay của nàng ra, tay nắm thịt mềm trên cổ tay nàng, thanh âm u tối lạnh lẽo, như truyền tới từ trong vực sâu, "Không phải nàng quên ta rồi sao, nàng bị ngứa có liên quan gì tới ta?"

A Phúc lắc đầu nói: "Ta không quên, sao ngài lại quên chứ."

A Phúc vẫn cho hắn là Khang Vương kiếp trước, kỳ thật kiếp trước cũng không có thân mật như vậy, nhiều lắm là bị hắn hôn môi xoa vυ', nhưng bây giờ nàng sắp không được rồi, không còn một chút lý trí nào, chỉ muốn tìm đàn ông tới gãi ngứa.

Khang Vương mang vẻ ngoài hòa nhã, nhưng nói chuyện lại hung dữ, A Phúc cũng có thể nhịn được, bàn tay nhỏ bé lập tức tìm kiếm giữa háng hắn, chỉ thấy dươиɠ ѵậŧ sớm đã căng phồng dựng đứng, chĩa lên mặt bào áo, nàng dùng đầu ngón tay sờ nhẹ, là vừa cứng lại vừa nóng, còn có thể nhảy lên.

Quá mức mới lạ, A Phúc kinh ngạc mở to mắt, rút tay về gấp, lại bị nam nhân đè lại, trong khoảnh khắc tầm mắt nàng long trời lở đất, lại bị đè dưới người hắn, giữa hai chân khép lại trước đó bị một bàn tay to tách ra, tìm một đường vào trong qυầи ɭóŧ

Âʍ ɦộ của thiếu nữ còn chưa mọc lông, bóng loáng như bông, nam nhân yêu thích không buông tay, mới sờ soạng vài cái, trong lòng bàn tay đã sờ được một tay nước nhờn, nàng sớm đã động tình, thân thể ẩm ướt mềm mại đến vô cùng.

Lúc nam nhân phủ tay xuống thân dưới nàng, A Phúc sớm đã ôm lấy cần cổ hắn, vừa nâng bờ mông lên, dâng huyệt nhỏ ngứa ran đến trên tay hắn.

A Phúc vừa mυ'ŧ cần cổ hắn, mυ'ŧ chùn chụt như liếʍ mứt hoa quả, tay nhỏ lại nắm chặt côn ŧᏂịŧ không tha, xoa vuốt lung tung.

Côn ŧᏂịŧ giữa háng trở nên vừa thô lại dài trong nháy mắt, bàn tay nhỏ bé vuốt ve, còn có thể sờ đến gân xanh nhô lên.

Hiển nhiên hắn cũng động tình.

A Phúc càng sờ càng động tình, xương giòn da mềm, da^ʍ độc bị bức ra ngoài xương cốt, giữa hai chân chảy đầy nước da^ʍ, khó chịu đến khẽ nấc, "Đại nhân, mau tới dừng lại cơn ngứa, ta không chịu nổi nữa."

Cả người nam nhân đặt ở trên người nàng, l*иg ngực nặng nề đè lên nàng, bàn tay rút khỏi dưới váy nàng, mang theo một làn hơi ẩm.

Hắn phủ tay lên tóc mai nàng, cúi mắt nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đáng thương gợi cảm của nàng, lạnh giọng hỏi: "Ta là ai?"

Tiếng nói âm u của nam nhân rơi vào bên tai A Phúc, hơi thở ấm áp, nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt lại nghe ra được sự uy hϊếp bên trong, dường như nàng dám nói không nhớ rõ, hắn sẽ bẻ gãy cổ nàng.

A Phúc lập tức sợ hãi, rụt rụt cổ trắng, bàn tay nhỏ bé không quên túm vạt áo hắn, con mắt ứa ra một vũng nước gợn, "Ngài là Vương gia nha."

Một cái phủ Bình Dương to như vậy, ngoại trừ đại phiên vương như Khang Vương, ai còn dám tự xưng là vương, hai năm trước lần đầu bọn họ gặp mặt, hắn không báo thân phận, chỉ xưng là Trương Hồ, khéo léo thông báo thân phận của hắn.

Thiên hạ to lớn, lại không người dám gọi cái tên này, chỉ vì lúc Khang Vương tòng quân ở Mạc Bắc, bỏ đi thân phận hoàng thất, đã dùng cái tên Trương Hồ này.

Lập tức bị nàng đoán đúng thân phận, trong dự liệu, rồi lại trọn vẹn hai năm chưa từng tới tìm hắn, nam nhân tỏ vẻ không hài lòng, nhéo cằm nàng lên, ngón tay ấn chặt lên thịt mềm của nàng, không chút nào thương hương tiếc ngọc, "Không đúng, nàng nên gọi ta là gì?"

A Phúc bị hắn bóp đến đau nhức, chớp chớp đôi mắt to sương mù mịt mờ, "Không gọi ngài là Vương gia, thì gọi là gì?"

Vẫn còn chưa nhớ lại.

Hai năm trước nàng say rượu, lộ ra một thân thể trắng nõn ngọc ngà, thơm ngát lao thẳng tới rồi ôm lấy cần cổ hắn dụ dỗ, hắn vốn là chính nhân quân tử, thấy nàng đáng thương, giúp nàng giải tỏa một trận, trong màn lụa, cũng chính miệng nàng nói mình là nữ nhân của hắn, ai ngờ mở mắt rượu tỉnh, lại không nhớ rõ hết thảy, trở mặt rồi.

Đời này nam nhân hận nhất người vong ân phụ nghĩa.

Dám quên đi ân huệ của hắn, hận như muốn băm thịt rút gân.