Sở Hưu đứng dậy.
Tay phải bấm một cái tẩy trần quyết, tẩy sạch vết bẩn trên mình. Từ bên trong túi trữ vật lấy ra một bộ hắc bào mang vào.
Thản nhiên đi hướng tiền điện.
Lúc này, Mộng Điệp tiên tử trần trụi chân ngọc, ngồi xổm bên trên liên hoa bảo tọa, hai tay nâng lên một mai trái cây đỏ rực, từng ngụm từng ngụm ăn lấy, đnág thương lại bất lực!
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon nha ~”
“A phi ~”
Tề Mộng Điệp mang trái cây giấu sau lưng, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nhìn xem gương mặt tủm tỉm cười kia, nàng hận không thể đem xé thành vỡ nát.
“Ngươi tên nghịch đồ này.”
“Sư tôn ~ mấy ngày không thấy như cách ba thu.” Sở Hưu dạo bước mà tới, con ngươi đen kịt, đánh giá trên dưới nữ nhân đang một mặt cảnh giác.
Da thịt như ngọc, khuôn mặt tuyệt mỹ, hương thơm mơ hồ từ trên thân thể mềm mại lan tràn mà ra.
“Sư tôn, ngươi mất ngày không tắm rửa.”
Tề Mộng Điệp nghe vậy, kém chút bị tức chết.
Tên nghịch đồ này chiếm đoạt hậu điện, nàng tu vi mất hết, lại không thể đi ra đại điện, muốn tắm cũng không có chỗ.
Bây giờ ngược lại tốt, dĩ nhiên hỏi nàng mấy ngày không tắm rửa. Đáng thẹn, đáng thẹn tột cùng.
“Yên tâm đi sư tôn, đồ nhi sẽ không thứ lỗi người, a phi, đồ nhi sẽ không ghét bỏ người.”
“Thiên Hương chi thể quả nhiên như truyền văn, mấy ngày không tắm rửa, vẫn như cũ không nhiễm trần thế, băng cơ ngọc cốt.”
“Nghịch đồ, ngươi lại muốn làm sao?”
“Sư tôn, nhờ cậy! Đồ nhi tư chất thật quá kém!”
“Ngươi…Nghịch đồ.”
Sau nửa canh giờ, ở ngoài ngàn dặm, bên trên Hình Pháp phong
Một đạo lưu quang màu trắng phóng tận lên trời. Mấy hơi thở phía sau, một tên trung niên soái ca, sau lưng vác trường kiếm, lăng không đứng ở đỉnh Vân Hà phong, như ma như thần.
Hắn mặt trắng, mày trắng, tóc trắng, áo bào trắng, liền đồng tử đều màu trắng (bạch tạng à?), cả người lăng không như một chuôi thần kiếm ra khỏi vỏ, sát phạt kiếm ý lượn lờ quanh thân, bốn phía hư không đều bị vạch ra từng đạo vết nứt màu đen.
“Thiên Hình sư bá”
“Gặp qua Thiên Hình sư bá.”
Hai vị thân truyền đệ tử Vân Hà phong bay đến bên dưới Thiên Hình, hơi chắp tay hành lễ.
Nam tu sĩ mặc áo lam tên gọi Tiếu Nhất Phong, Vân Hà phong tam đệ tử. Nữ tu sĩ một thân váy đỏ tên gọi Nhậm Hồng Anh, Vân Hà phong tam đệ tử.
Thiên Hình khẽ vuốt cằm: “Các ngươi lui xuống đi, bản tọa tìm sư tôn các ngươi có việc thương nghị.”
“Vâng ~”
Hai ngươi khom người, lập tức phi thân rời đi.
“Nhị sư huynh, ngươi nói Thiên Hình sư bá tìm sư tôn làm gì?”
“Không biết ~” Tiếu Nhất Phong lắc đầu.
“Ngươi nhìn thấy đại sư huynh không? Nghe nói hắn lại muốn cùng Thiên Kiếm phong Trương Mãnh sinh tử quyết đấu.” Nhậm Hồng Anh nhíu mày.
Tiếu Nhất Phong sắc mặt nháy mắt âm trầm: “Cái tên phế vậy này, tu luyện mười năm đều không đột phá Bỉ Ngạn, sống sót chỉ làm Vân Hà phong chúng ta mất mặt, không biết vì sao sư tôn lại giúp hắn khôi phục tu vi.”
“Nếu không phải hắn lên Vân Hà phong trước chúng ta mấy năm, hắn dựa vào cái gì làm đại đệ tử.”
Nhậm Hồng Anh nở nụ cười xinh đẹp: “Nếu không, tìm cơ hội đem hắn đuổi xuống Vân Hà phong, nhị sư huynh tới làm đại sư huynh.”
……
“Mộng Điệp sư muội, phải chăng đã xuất quan?”
Thiên Hình âm thanh truyền vào phong chủ đại điện.
“Thiên Hình sư huynh, xin thứ lỗi, ta tu luyện gặp đường rẽ, không cách nào cùng su huynh ra gặp mặt.”
Phong chủ Thiên Hình một mặt lộ vẻ lo lắng:
“Sư muội, vi huynh nơi này có đan dược chữa thương thất giai do Đan Đỉnh phong Điền sư đệ đặc chế, có thể giúp ngươi chữa thương.”
“Không..Ân…Không cần.”
“Nghỉ ngơi mất ngày liền tốt.”
Trên mặt Thiên Hình hiện lên một chút thất lạc, cười nói: “Tốt a!”
“Ngày khác ta trở lại quấy rầy sư muội, sư huynh cung chúc sư muội tu vi tiến thêm một bước.”
Nói xong, tay phải vung lên, một cái xanh biếc sao trúc đặt ở bên môi lay động.
Du dương tiếng sáo, thanh tuyền tuôn ra, nghe tới nhân tâm rung động!
Sở Hưu sờ sờ Tề Mộng Điệp khuôn mặt, nụ cười ôn hòa, rất giống đại ca ca ôn nhu nhà hàng xóm.
“Tên nghịch đồ nhà ngươi!”
Bên trên bạch ngọc bảo tọa, Mộng Điệp tiên tử co ro thân thể mềm mại, gương mặt xinh đẹp tràn đầy ửng hồng.
Trời ạ ~ Vừa mới một màn kia, tuyệt đối là ác mộng cả đời của nàng. Nàng rõ ràng một bên cùng Thiên Hình sư huynh đối thoại, một bên cùng nghịch đồ …
[oa sắt, kí chủ thật là cực hạn đại ác nhân, lại lại cùng sư tôn…phát động đặc thù ban thưởng: huyền binh – Bích Huyết Kiếm]
[kí chủ cùng Thiên Hương Chi Thể song tu, tư chất tu luyện +100]
[kí chủ cùng Thiên Hương Chi Thể song tu, tư chất tu luyện +100]
[kí chủ cùng Thiên Hương Chi Thể song tu, tư chất tu luyện +100]
[kí chủ tư chất đạt tới 617 – Thiên cấp, tốc độ tu luyện tăng lên hai mươi lăm lần.]
[đinh, kí chủ thành công đột phá tới Luân Hải cảnh tầng hai]
“Sư tôn ~”
Sở Hưu sảng khoái tinh thần.
Mộng Điệp tiên tử quay đầu, tóc đen lộn xộn, không muốn nhìn nghịch đồ.
“Thiên Hình sư bá thổi sáo thật hay, đồ nhi cũng muốn cho hắn một điểm khen.”
“Lăn ~”
“Sư tôn mấy ngày nay biểu hiện không tệ, ta quyết định để ngươi khôi phục tu vi một ngày, ngươi xem thế nào?”
Sở Hưu mặt mỉm cười, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng thì thầm.
Tề Mộng Điệp mắt phượng hiện lên một chút tinh quang, nghiêng đầu, nhìn thẳng hắn: “Ngươi lại nghĩ lừa ta?”
“Không không không, ta là người nói lời giữ lời.”
Trong lúc nói chuyện, Sở Hưu tay trái bấm niệm pháp quyết.
Một cỗ vô hình khí thế đẩy ra. Tề Mộng Điệp lập tưc cảm giác được cấm chế trói buộc tu vi mình biến mất.
Sát ý nháy mắt bạo phát, thò tay hướng đầu Sở Hưu vỗ tới.
Nàng động tác nhanh, Sở Hưu động tác cũng không chậm.
Tay phải bấm niệm pháp quyết, Tề Mộng Điệp tu vi lần nữa bị phong ấn.
Ngạch…Tay phải đứng ở không trung, cách mặt Sở Hưu chỉ có ba tấc
Tề Mộng Điệp thần sắc cứng đờ, môi đỏ nhấp nhẹ, suy nghĩ tới một câu: Ta nói đó là hiểu lầm, ngươi tin không? Bất quá, sự kiêu ngạo không cho phép nàng nói như vậy.
“Ha ha …”
Sở Hưu cười lạnh: “Sư tôn, ngươi vẫn là không ngoan a!”
“Xem ra người khá là yêu cảm giác bị phong ấn.”
Đứng lên, phủi đi tro bụi trên áo bào, xoay người rời đi.
“Ngươi!”
Tề Mộng Điệp hàm răng cắn cắn môi dưới, gầm nhẹ: “Ngươi…tên nghịch đồ này.”
“Aii, đáng tiếc, sư tôn “phối hợp” ta thực rất hài lòng, vốn là muốn giải phong cho sư tôn, ô hô không biết làm sao…”
Sở Hưu vừa đi vừa lắc đầu thở dài. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới cái gì, bước chân dừng lại.
Tề Mộng Điệp tim gan căng thẳng. Lập tức chậm nhảy vỗ một cái.
Nghịch đồ này lại nghĩ làm cái gì?
Sở Hưu nghiêng đầu sang một chỗ, gương mặt tuấn tú lộ ra một vòng cười xấu xa.
“Sư tôn, ngài xem dựa vào quan hệ thân mật của chúng ta hiện tại, đồ nhi mượn người một chút tài nguyên tu luyện, có lẽ không quan trọng a?”
[oa oa, mẹ nó, ký chủ quá đáng giận, dĩ nhiên “Nhất cá song ăn”, vừa chơi vừa lấy, quả thực phá đến chảy mủ, thu được ban thưởng 500 điểm đột phá.]