*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Em không cần biết là ai nói với anh, để bảo vệ Lâm Tiêu mà em nói dối cả với anh?” Lâm Du muốn chui vào chăn, nhưng đành chịu, cổ 3tay và chân đều bị anh nắm chặt.
Những năm gần đây, cô luôn lấy lòng người nhà họ Lâm không giớ2i hạn, mà cổ càng làm thế thì người nhà họ Lâm càng xua đuổi cô như rác rưởi.
Tiểu Du à, em tỉnh lại đi, bọn họ không đáng để em cố gắng đâu.” Sao Lâm Du lại không biết thái độ c0ủa nhà họ Lâm Duợc? Bọn họ khiến cô đau lòng hết lần này đến lần khác, nhưng ranh giới đạo đức của cô không cách nào làm cô từ bỏ bọn họ hoàn toàn.
Em không thẹn với lương tâm, nhưng bọn họ không cho là vậy.
Bọn họ nghĩ là em hủy hoại hạnh phúc của Lâm Tiêu, nên bọn họ không đón nhận em, thậm chí còn hận em cả đời.” “Ừ, chính là điều này.” “Không phải em đã không còn đến nhà họ Lâm nữa rồi sao? Làm bọn họ không vui thì bản thân mình cũng uất ức.
Chỉ có điều, lần này em thấy Lâm Tiêu thật sự đáng thương.
Chị ấy cũng không mong muốn chuyện lúc trước xảy ra.
Nửa năm nay em đã tận mắt nhìn thấy cố gắng của chị ấy.
Chị ấy luôn sống kiêu ngạo từ nhỏ đến lớn, chưa từng nghiêm túc làm chuyện gì như vậy.
Chị ấy muốn bắt đầu lại từ đầu, lẽ nào lại chối bỏ nỗ lực hiện giờ của chị ấy chỉ vì những chuyện đã qua? Em cảm thấy không công bằng.”
“Vụ vạch trần vừa nổ ra, chị ấy tưởng là em làm, sau khi ầm ĩ vài câu làm kinh động đến những đồng nghiệp khác, ai cũng chỉ trích chị ấy.
Trước kia chị ấy bị bệnh là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, em sợ chị ấy phát bệnh trở lại.
Người khác không biết tình hình, chẳng lẽ em không biết sao? Em không thể đổ thêm dầu vào lửa, liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ chị ấy được.” “Thôi được rồi, cuộc tranh tài đã kết thúc, em và chị ấy cũng không gặp nhau nữa, chúng ta đưa chị ấy về nhà an toàn chỉ để yên tâm thôi, không phải sao?” Cố Đông Quân thở dài thườn thượt.
Anh nghĩ, có lẽ nên nói chuyện kia cho cô biết.
“Tiểu Du, em hãy nghe cho kĩ đây, Lâm Tiêu không đơn giản như em nghĩ đâu.
Em hiểu cô ta lúc trước, nhưng em không hiểu cô ta bây giờ.” “Anh nói vậy là sao?” “Chuyện này anh vẫn chưa nói với em, còn Thành Kiều và Lâm Thiển nữa, cũng đang giúp anh giấu em.
Vì lúc đó em bị trầm cảm sau sinh nên bọn anh không thể nói thật cho em biết.
Chuyện này có liên quan đến Lâm Tiêu, nó đủ phá vỡ những hiểu biết của em về cô ta.” Lâm Du vội vàng nhìn anh, “Đừng thừa nước đυ.c thả cầu, anh mau nói đi.” “Em còn nhớ cô bảo mẫu Lam Cúc nhà ta không?” “Tất nhiên là nhớ rồi, chính là Lam Phi Nhi, cô ta sửa tên, chỉnh sửa khuôn mặt, nhưng em vẫn nhận ra được.” “Sau khi Lam Cúc vào nhà chúng ta làm bảo mẫu, Lâm Tiêu đã cố ý tiếp cận cô ta, lừa gạt cô ta bằng đủ lời ngon tiếng ngọt, xúi giục cô ta bỏ thuốc vào đồ ăn của nhà ta.
Lam Cúc mang một chai tương ngò rí từ dưới quê lên, anh và Tiểu Nguyệt Lượng đều không ăn ngò rí, chỉ có mình em ăn, cô ta bỏ thuốc vào tương ngò rí, ăn vài bữa thì không có vấn đề gì, nhưng ăn lâu dài sẽ có vấn đề.” Nghe đến đó, Lâm Du sợ ngây người.
“Là anh chủ quan, em bị trầm cảm sau sinh, anh cũng không ở bên cạnh em nhiều, vậy nên mới khiến Lâm Tiêu và Lam Cúc thừa cơ ra tay, may mà phát hiện kịp thời.
Chuyện này em không cần nghi ngờ thật giả, là chính Thành Kiêu đích thân điều tra rồi ghi lại trong danh sách, điều tra rất rõ ràng.
Sở dĩ Thành Kiểu chưa động thủ là vì Lâm Tiêu còn dính đến vài chuyện khác mà nó đang điều tra, nó không muốn bứt dây đồng rừng.” “Còn một việc nữa, có một thời gian Lâm Tiêu liên lạc với em, lúc đó em vui vẻ nói với anh là quan hệ của hai người cuối cùng đã tốt hơn, em nhớ không?” Lâm Du gật đầu, “Nhớ.” “Thật ra đó không phải quan hệ của hai người đã tốt hơn, mà là cô ta muốn tiếp cận anh.” “Cái gì?” Lâm Du lại giật mình đến nỗi tim gan run rẩy.
“Đúng vậy, em không nghe lầm đâu.
Anh sẽ không lấy chuyện này ra để lừa em.
Cô ta ám chỉ với anh rất nhiều lần, ban đầu anh giả vờ không biết, nhưng càng về sau cô ta càng quá đáng.
Anh cũng từng vô cùng nghiêm túc từ chối cô ta, thậm chí còn từng cảnh cáo cô ta.” “Tiểu Thiển cũng biết ư?” “Đúng rồi, có lần Lâm Tiêu làm phiền anh trên đường, đúng lúc bị Thành Kiều và Tiểu Thiển gặp được, là Tiểu Thiển đã giúp anh.
Lúc ấy tinh thần của em không tốt lắm, sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ em nên không nói cho em biết.
Bây giờ, anh nghĩ đã đến lúc nói cho em biết rồi.
Thật ra Lâm Tiêu không còn là người chị mà em biết trước kia nữa.
Mấy năm qua cô ta lăn lộn trên bàn rượu trong những bữa tiệc của xã hội thượng lưu, có mưu mô, có lòng dạ, có thủ đoạn, tuyệt đối không hề đáng thương như em nhìn thấy bên ngoài.”
Lâm Du cụp mắt xuống, ánh mắt lu mờ ảm đạm, vừa bối rối vừa mờ mịt.
Cô đã từng bị cha mẹ ruột bỏ rơi, sau đó lại bị Chu Mạn Ngọc và Lâm Bồi mà cô coi là cha mẹ ruột vứt bỏ, không một gia đình nào đón nhận một con người bé nhỏ như cô.
Bây giờ, cô và Cố Đông Quân khó khăn lắm mới xây dựng được gia đình nhỏ của mình.
Cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai phá hoại gia đình cô.
Dù là người chị mà cô luôn sẵn lòng bao dung và tha thứ.
“Em tưởng rằng cô ta vẫn còn đắm chìm trong nỗi ám ảnh bị ly hôn trong quá khứ sao? Sai rồi, cô ta rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ, cô ta rất hưởng thụ cuộc sống được đàn ông vây quanh, là cô ta tự chọn cuộc sống sa đọa.
Cô ta có ý đồ với anh, mục đích là không muốn thấy em hạnh phúc.
Cô ta có ác ý phá hoại gia đình người khác, em hiểu không?”
“Không nói chúng ta, trên thực tế, cô ta qua lại với rất nhiều đại gia.
Cô ta không chỉ phá hoại một hai gia đình.
Tiểu Du, em phải hiểu rằng, cô ta trở nên như hôm nay không phải trách nhiệm của em, cũng không phải trách nhiệm của bất kì ai khác, mà đó là sự lựa chọn của riêng cô ta.” Lâm Du dụi mắt, lại gắng sức chớp mắt để nhìn rõ hơn, đầu óc cũng càng tỉnh táo hơn.
Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Cố Đông Quân.
“Sao? Em không tin à?” Lâm Du lắc đầu, “Em tin.” Cô ôm lấy Cố Đông Quân, vừa nói đã nghẹn ngào, “Cảm ơn anh đã không bỏ rơi em, không bỏ rơi gia đình chúng ta.” Cố Đông Quân cười, ôm chặt lấy cô: “Đồ ngốc, trừ khi anh chết, nếu không, anh mãi mãi cũng sẽ không bỏ rơi em và Tiểu Nguyệt Lượng.”