*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Không, là anh và người quan trọng nhất của anh đều bị ai đó bóp chặt yết hầu, nắm lấy tính mạng
“Nhanh, chị ấy phát độc trong lúc ngủ rất dễ xảy ra chuyện.” Nói rồi Trác Việt vặn nắp bình, đổ viên thuốc muốn cho Lâm Thiển uống ra.
“Anh dừng tay cho tôi!” Cố Thành Kiêu hét lên: “Cách xa bọn tôi ra!!!”
Thấy con sư tử đực nổi giận, Trác Việt cũng giật mình
Nếu Lâm Thiển xảy ra chuyện thật, vậy thì anh ta không cần phải hi vọng xa vời rằng Cố Thành Kiêu sẽ giúp mình.
“Nếu chị ấy có mệnh hệ gì thì anh sẽ gϊếŧ tôi ngay lập tức, tôi sẽ không bỏ mặc mạng sống của mình, tôi không hề muốn chị ấy xảy ra chuyện.” Nhìn Lâm Thiển lạnh ngắt trong lòng mình, Cố3Thành Kiêu hơi luống cuống
Anh sững người nhìn Trác Việt nhét viên thuốc màu trắng vào miệng Lâm Thiển
Anh chấp nhận để anh ta làm như thế
Sau đó, Trác Việt lại vội vã đi ra ngoài rót một ly nước đem vào, nhanh chóng đổ vào miệng Lâm Thiển
Động tác của Trác Việt khó tránh khỏi hơi thô lỗ, làm sánh ra không ít nước, Cố Thành Kiêu nổi giận gầm lên: “Anh mớm nước hay là hắt nước? Không biết cho uống thì cút đi.” Không đợi Trác Việt mở miệng, Cố Thành Kiêu đã giật lấy ly nước trong tay anh ta, đè cằm Lâm Thiển, từ từ đổ nước vào miệng cô, còn vô cùng dịu dàng nói: “Thiển Thiển, uống thuốc đi, uống hết sẽ khỏe lại.” Đổ qua đổ lại thế này làm Lâm Thiển1tỉnh lại, nhưng cả người rét lạnh cứ như bị mắc kẹt, chẳng nghe cô sai khiến.
Cô cố sức nhướng mí mắt lên, nhìn thấy Cố Thành Kiêu đang trông chừng bên cạnh mình, đáy lòng cô ấm áp, chóp mũi cay xè, nước mắt chảy ra từ hai bên khóe mắt
Cố Thành Kiêu nhìn nước mắt cô lăn xuống
Anh rất quý trọng nước mắt của cô, bất cứ lúc nào anh cũng không muốn làm cô khóc
Cô khóc thì trong lòng anh cũng rất khó chịu.
“Thiển Thiển, em tỉnh rồi sao?..
Từ từ, đừng gấp, có phải lạnh lắm không?” Cố Thành Kiêu nắm lấy tay Lâm Thiển, không ngừng nắn bóp, muốn sưởi ấm cho cô.
Trác Việt biết tình trạng này, đó là cảm giác bất lực khi bị “bóng đè”, rõ ràng là tỉnh táo, nhưng cơ thể6lại không cử động được.
“Đắp chăn cho cô ấy đi, cơ thể sẽ ấm lại.”
“Cút đi!” Cố Thành Kiêu dùng hết sức đẩy anh ta ra, đồng thời ép anh ta lui ra bằng ánh mắt mất hết tính người
Trác Việt lùi lại mấy bước, cuối cùng lưng đυ.ng mạnh vào vách tường
Anh ta cảm nhận sâu sắc được sức mạnh của Cố Thành Kiêu và sự phẫn nộ của anh.
Anh ta dựa vào tường, lo lắng nhìn Lâm Thiển
Cố Thành Kiêu nhanh chóng đắp chăn cho Lâm Thiển, một cái không đủ, anh lại lấy chăn bông dự phòng trong tủ ra, đắp kín người Lâm Thiển
Lâm Thiển đã có ý thức, lông mi cô rung liên tục
Cô cảm nhận được cơ thể mình dần ấm lại, từng khớp xương đang từ từ hồi phục.
“Có muốn uống thêm hớp4nước nữa không?” Cố Thành Kiêu ngồi ở đầu giường, đỡ cô dựa vào ngực mình, sau đó cẩn thận mớm nước cho cô
Cô nuốt từng ngụm nước nhỏ, nước mang theo độ ẩm từ từ chảy vào cơ thể cô, dần mang hơi ẩm lan khắp tứ chi cô, khiến những tế bào đóng băng trong người cô dần dần thức tỉnh
Cố Thành Kiêu ôm lấy cô, sưởi ấm cho cô bằng nhiệt độ cơ thể mình, không ngừng khích lệ: “Khỏe chưa?..
Nếu có thể thì khều khều tay anh thử xem.”
Lâm Thiển dồn tất cả sức lực vào ngón giữa của mình, khều nhẹ ngón giữa vào lòng bàn tay anh
Cố Thành Kiêu lập tức lộ ra ý cưới, anh cười vui vẻ trông như một chàng trai mới lớn.
Trác Việt lẳng lặng nhìn bọn họ, nhìn tình3trạng của Lâm Thiển và nhìn vẻ mặt cực kỳ khác biệt của Cố Thành Kiêu, anh ta bỗng rất ngưỡng mộ Cố Thành Kiêu, cũng cảm thấy mình thật tàn nhẫn
Đáng lẽ bọn họ đã có thể trải qua thời gian sum họp ở nhà, là anh ta đã mang đến trắc trở này cho bọn họ.
Một lát sau, rốt cuộc Lâm Thiển cũng mở mắt, cuối cùng cũng tỉnh lại
Giờ phút này, người cô đã đổ đầy mồ hôi lạnh
“Thiển Thiển? Tỉnh rồi hả?” “Ừm…” Tỉnh rồi, nhưng cơ thể cô vẫn còn rất yếu
“Cảm thấy thế nào? Còn lạnh không?” Lâm Thiển yếu ớt lắc đầu, chỉ nhẹ giọng nói: “Không lạnh, rất mệt.”
“Khó chịu ở đâu hả?”
“Không, chỉ là rất mệt.” “Em ra nhiều mồ hôi lắm, nào, uống nhiều nước một chút.” Vẻ mặt Trác Việt cô đơn, nếu Lâm Thiển đã tỉnh lại, vậy anh ta cũng không nên ở đây làm kì đà cản mũi, thể là biết điều đi ra ngoài
“Đứng lại!” Đối mặt với anh ta, Cố Thành Kiêu thu hồi tất cả dịu dàng, chỉ còn vẻ lạnh tanh
“Thuốc ức chế khác đâu?”
Trác Việt dừng ở cửa ra vào, ngoái lại nhìn thoáng qua cái lọ nhỏ rớt dưới thảm
Đúng vậy, đó là viên thuốc cuối cùng.
“Đều ở chỗ Tiến sĩ McCleary” “Ai?”
“Chủ lực của nhóm nghiên cứu khoa học được Trác Lực thuê với lượng cao, là Tiến sĩ y học, tên là McLeary, lọ thuốc này là do hắn ta bào chế.”
Cố Thành Kiêu nhìn anh ta chằm chằm
“Rốt cuộc anh còn giấu tôi chuyện gì nữa?” “Ba ngày sau, nếu chị dâu không uống thuốc ức chế thì sẽ như hôm nay, thậm chí còn nặng hơn hôm nay.” “Ở chỗ Tiến sĩ McCleary có thuốc giải không?” “Thuốc giải đã bị phá hủy, phải cần hắn ta bào chế lần nữa.” “…” Cố Thành Kiêu giận tím mặt, đi qua, không chút do dự đấm anh ta một cú
Trác Việt cảm thấy như bị búa sắt đập vào
Anh ta bị đau, lùi lại mấy bước, miệng đầy mùi máu tanh
Cú đấm này hoàn toàn không thể khiển Cố Thành Kiêu hả giận, anh đuổi theo, nắm lấy cổ áo Trác Việt, đấm mạnh thêm cú nữa.
Trác Việt chỉ phòng vệ, từ đầu đến cuối không hề đánh trả
Miệng anh ta toàn là máu, nén đau nói: “Loài rắn độc này đã gần như đã tuyệt chủng, khả năng tìm thấy ngoài thiên nhiên gần như bằng không
Tiến sĩ McCleary có nuôi mấy con trong phòng thí nghiệm, loài rắn độc này là một trong số nguyên liệu để bọn họ chế tạo ra vũ khí hóa học.” “Tìm được hắn thì hắn sẽ bằng lòng giúp tôi bào chế thuốc giải chứ?”
“Không dễ dàng vậy đâu, hơn nữa bào chế thuốc giải cũng không phải một hai ngày là làm xong
Biện pháp hữu hiệu nhất bây giờ là đến chỗ của Tiến sĩ McCleary lấy thuốc ức chế.” Cố Thành Kiêu trấn định, hỏi: “Còn chuyện gì thì nói hết trong một lần đi.”
Trác Việt lắc đầu
“Chuyện gì cũng cho anh biết, vậy làm sao tôi uy hϊếp anh được nữa?” Nhưng nhìn ánh mắt dữ dằn của Cố Thành Kiêu, anh ta nói ngay: “Nhưng tôi có thể thề với trời là những lời tôi nói với anh đều chính xác 100%, tôi có giữ lại, nhưng không lừa anh.”