*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ở bên ngoài.” “Tại sao lâu như vậy em mới bắt máy?”
“Có việc.”
“Ở bên ngoài mà có việc gì?” Hàm ý của anh là, cuối tuần còn có việc gì quan trọng hơn chồng con?
“Em đang ở bệnh viện.”
“Bệnh viện? Không đúng, Sở Dương đã xuất viện rồi, em còn đến bệnh viện làm gì?” “Về nhà rồi nói với anh được không?” “Không được!” Không thể nói chuyện, Lâm Thiển cúp máy luôn. Cố Thành Kiêu tức giận đến dựng râu trừng mắt, “Này, em tạo phản ư?!”
Có điều, anh chỉ dám lẳng lặng dựng râu trừng mắt với điện thoại trong căn phòng bốn bề vắng lặng của mình.
Lâm Thiển không chịu nói rõ trong điện thoại đúng không? Không sao, anh tự có cách. Anh dò định vị của cô. Lúc này quả thực cô đang ở bệnh viện, nhưng có điều… Vị trí của cô2rất gần vị trí của lão Phạm, vừa nhìn là thấy hai điểm gần như trùng khớp.
Cố Thành Kiêu lập tức nhíu mày, chẳng lẽ Lâm Thiển đi thăm Kim Bách Minh?
Mặc dù Hà Hâm vẫn chưa công khai thân phận của con gái, nhưng hai người đã tự nhận nhau rồi. Bây giờ Kim Bách Minh ngã bệnh nằm viện, Lâm Thiển đi thăm cũng phải.
Thế nhưng, với thân phận thủ lĩnh của Đội đặc nhiệm Dã Lang, là chỉ huy của nhiệm vụ lần này, đồng thời còn là chồng của Lâm Thiển, trong lòng anh vô cùng lo lắng Lâm Thiển sẽ gần gũi với Kim Bách Minh. Thậm chí, anh còn lo Lâm Thiển sẽ gần gũi với Hà Hâm. Trước mắt, anh cũng không thể manh động chạy tới bệnh viện tìm Lâm Thiển. Ngộ nhỡ gặp phải Kim Trang Sùng, khiến cho chú7cháu Kim thị cảnh giác, vậy thì chú cháu họ sẽ càng làm việc kín đáo hơn, và nhiệm vụ của bọn họ cũng sẽ càng khó triển khai hơn. Anh lại gọi điện cho Lâm Thiển lần nữa, muốn gọi cô về nhà. Nhưng cô không bắt máy, không bắt máy! Cùng lúc đó, ở bệnh viện, Lâm Thiển đang nấp ở một chỗ rất gần phòng bệnh đặc biệt. Cô chẳng muốn làm gì, chẳng qua cô chỉ lo lắng cho mẹ mình mà thôi. Với những tin tức nghe được từ Cố Thành Kiêu, cô chỉ biết sơ sơ, biết chú cháu Kim thị không đơn giản và rất nguy hiểm, nhưng không đơn giản thế nào và nguy hiểm thế nào thì cô lại không biết. Cô chỉ biết, tuy Kim Trang sùng không tốt và có ý xấu với cô, nhưng ông ta cũng9chưa từng thật sự làm tổn thương cô. Không những thế, ông ta còn trượng nghĩa cứu nguy cho cô mấy lần, đối xử với cô gần như là muốn gì được nấy. Cô biết Kim Bách Minh là chồng của mẹ mình, yêu thương bảo vệ bà hơn hai mươi năm. Mặc dù lòng chiếm hữu của ông ta mạnh mẽ, nhưng cũng bảo vệ và lo lắng cho mẹ cô.
Cô biết Kim Trang Sùng háo sắc, biết Kim Bách Minh bá quyền, nhưng không phải ai cũng bị định nghĩa là người xấu. Người xấu cũng có lòng tốt, người tốt cũng có ác ý, vì sao cô nhất định không được tiếp cận bọn họ chứ? Quan hệ giữa cô và Kim Bách Minh là vì mẹ cô, vậy nên không thể không gặp được. Nếu cô đến hỏi Cố Thành Kiêu thì chắc chắn sẽ5bị anh gạt bỏ. Thế thì cô thà không hỏi còn hơn, tự đến thăm vậy. Cửa kính của khu phòng bệnh đặc biệt vẫn đang đóng, phải cà thẻ nhân viên của bệnh viện mới có thể vào được.
Theo dõi hơn nửa ngày, cô phát hiện, ngoại trừ y tá trưởng ra vào hai lần thì không còn ai khác. Hà Hâm cũng chưa hề đi ra.
Cô hơi sốt ruột. Đúng lúc này, Kim Trang Sùng bỗng nhiên vội vã từ bên trong đi ra. Một tay ông ta cầm điện thoại di động, một tay khác cầm thẻ người nhà cà qua máy gác cổng. Lâm Thiển giật mình, vội rụt đầu vào. Vị trí ẩn nấp này thật ra là một căn phòng nhỏ để quần áo bẩn mà bệnh nhân thay ra mỗi ngày, hoặc ga giường và vỏ chăn bẩn.
Một chỗ thế này, đương3nhiên Kim Trang Sùng sẽ bỏ qua, huống hồ ông ta vẫn còn đang nghe điện thoại. “Cô đang giở trò quái quỷ gì vậy? Tôi cho cô biết, trên thế giới này, xưa nay chưa từng có ai dám uy hϊếp tôi.”
Lâm Thiên nghe giọng điệu của ông ta hình như rất bực bội. “Mẹ nó, cô còn dám theo dõi tôi? Gan to quá rồi đấy Lương Diệu Thần!”
Lương Diệu Thần? Lâm Thiển cực kỳ ngạc nhiên. Kể từ khi cô chia ra với Lương Diệu Thần, cô chỉ thấy tin tức của cô ta trên báo, bị đám paparazzi chụp ảnh say xỉn, phóng túng hằng đêm trong khách sạn. Ngoài thương xót, cô còn đau lòng thay cho chú Tào và chị Tào.
Nếu sau này Nam Nam lớn lên mà đắm chìm trong trụy lạc như thế, nhất định cô sẽ đau lòng tột độ.
Nhưng cô sẽ không mềm lòng với Lương Diệu Thần nữa, sẽ không ra tay cứu giúp người đã từng độc ác toan tính với mình. Cô không muốn giúp người hại ta nữa. “Cô bớt nói nhảm đi, đưa bằng chứng ra rồi nói.” Kim Trang Sùng đè thấp giọng, sợ người bên ngoài nghe thấy.
“Được được, vậy cô lên đây đi, tôi ở cầu thang lầu 7 chờ cô.” Lâm Thiển nghe Kim Trang Sùng ngấm ngầm kìm nén cơn thịnh nộ thì rất ngạc nhiên. Rốt cuộc Lương Diệu Thần đã nói gì mà lại khiến một người nho nhã như ông ta nổi điên như thế? Bọn họ hẹn nhau ở cầu thang. Lâm Thiển lặng lẽ ló đầu ra, thật sự nhìn thấy Kim Trang Sùng đi vào cầu thang, thế là cô bèn rón rén theo sát. Chỉ chốc lát sau, cách cánh cửa, quả nhiên cô loáng thoáng nghe được giọng của Lương Diệu Thần. “Em thật sự không theo dõi anh mà, em đến bệnh viện để khám. Đây là giấy khám thai, em có thai rồi.” Lâm Thiển nghe lén xong thì sắc mặt tái nhợt, chuyện này… quả nhiên, không có để tiện nhất, chỉ có để tiện hơn! Cô lại ló đầu ra, thấy được Kim Trang Sùng và Lương Diệu Thần đang đứng ở góc cua giữa lầu 6 và lầu 7 qua cửa kính, cô nín thở, tập trung nhìn lén. Nhưng dù sao cũng cách khá xa, chỉ nhìn thấy người chứ không nghe rõ tiếng.
Cô nhanh trí lấy điện thoại ra, mở chức năng ghi âm rồi nhét điện thoại vào khe cửa.
Lực đẩy vừa đủ, điện thoại vừa khéo bị đẩy vào góc khuất. Trong góc đó có một cái thùng rác lớn, điện thoại không dễ dàng bị phát hiện. Lâm Thiển thấy Lương Diệu Thần khóc, mặt mày đầy uất ức nói gì đó, cô chỉ có thể loáng thoáng nghe được vài câu, “Đứa bé là con của anh đấy, anh không tin thì có thể đi xét nghiệm DNA, chưa sinh cũng có thể làm được.”
“Làm sao có thể là Đặng Phong được? Đặng Phong bị bắt ba tháng trước, em vừa mới mang thai 50 ngày thôi.” “Em không so đo chuyện giữa anh và Hà Mộ Tình, anh còn để ý chuyện giữa em và Đặng Phong? Ai biết Đặng Phong có phải do Lâm Thiển cố ý sắp đặt hay không, cô ta có đến trăm cách để hủy hoại em.”
Lâm Thiển chỉ loáng thoáng nghe được vài câu đã cảm thấy đau lòng gấp bội. Bây giờ Lương Diệu Thần đã không còn là cô bé vừa lên đại học hai năm về trước nữa rồi. Trước đây cô ta hơi khôn vặt, biết vài thủ đoạn nhỏ, nhưng tuyệt đối không đến mức nham hiểm thế này.
Còn bây giờ, cô ta ích kỷ đến mức làm người khác giận sôi, sa đọa đến nỗi không có giới hạn cuối cùng. Lâm Thiển thật sự cảm thấy may mắn vì đã kiên quyết rũ bỏ sạch sẽ quan hệ với cô ta.