Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 736

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

May mắn thay, cô chính là đứa con được ông trời che chở.

Cố Thành Kiêu hôn lên đôi mắt ươn ướt của cô, dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Quay về Thành Để, chuyện đầu tiên Lâm Thiển làm là vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Cho dù không bị da^ʍ ô nhưng cô cũng bị Kim Trang Sùng ôm, có lẽ còn bị hôn hít sờ soạng. Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, cô đã ghê tởm buồn nôn.

Dòng nước ấm áp cọ rửa người cô hết lần này đến lần khác. Đầu tiên cô lấy khăn tắm chà xát một lần, rồi lấy sữa tắm xoa lên, xoa xong thì chà, chà xong lại xoa, đến khi cô thấy da nhoi nhói đau mới thôi.

Tắm rửa sạch sẽ xong, cô lại ăn mặc diện một chút, trang điểm đậm hơn ngày2thường một chút, còn dùng son môi khá tươi tắn. Cố Thành Kiêu không yên tâm lắm, vẫn đứng trong phòng nhỏ ở tầng hai chờ. Vừa nhìn thấy cô vừa bước ra, anh thoáng sững sờ. Da thịt cô trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, đôi chân dài miên man thon thả thẳng tắp, còn có đôi môi đỏ mọng khiến người ta không thể nào dời tầm mắt. “Em muốn đi tìm Lương Diệu Thần. Anh có đi theo trợ uy cho em không?” Lâm Thiển khí thể đùng đùng hỏi.

Lúc này Cố Thành Kiêu mới phản ứng được, “Lâm tổng, khí thế của em đã đủ mạnh mẽ rồi. Anh mà đi theo trợ uy nữa, chẳng phải sẽ hù chết Lương Diệu Thần hay sao!” “Đúng, em muốn hù chết cô ta. Người không hại ta, ta không hại người. Người đã hại ta7thì phải nhổ cỏ tận gốc! Một câu thôi, rốt cuộc anh có đi hay không?” “Đi, phải đi chứ, để cho em cáo mượn oai hùm chứ.” Hai người nói đi là đi. Cố Thành Kiêu lái xe thẳng đến khách sạn Lương Diệu Thần và người nhà đang ở.

Lâm Thiển cầm trong tay bản thanh lý hợp đồng, “Alo, tôi đây, tôi đang ở dưới khách sạn có ở. Cô xuống đây cho tôi.”

“Chuyện này… chuyện này… tôi… tôi đang ở bệnh viện với ông ngoại…” Đùa gì thể, sáng nay họ mới từ bệnh viện về. Cố Thành Kiêu còn tiện thể ghé thăm ông ngoại cô ta. Ông ngoại cô ta xuất viện về nhà rồi.

“Có muốn tôi gọi chồng tôi điều tra giấy xuất viện của ông ngoại cô không?”

“Mất mặt chưa?! Rốt cuộc cô có xuống không?”

“Tôi… tôi phải chăm sóc ông ngoại9tôi…”

Dĩ nhiên Lâm Thiển biết Lương Diệu Thần sẽ chổi tới chổi lui. Nhưng cô đã nghĩ sẵn cách đối phó rồi, “Vậy tôi không ngại lên lầu, tính toán rõ ràng nợ nần giữa hai chúng ta trước mặt ông ngoại cô.”

“Tối đếm từ ba, cô không xuống, tôi lập tức đi lên! Ba… Hai…” Nghe thấy thái độ Lâm Thiển cứng rắn như vậy, Lương Diệu Thần đành phải nhận lời, “Được được được, tôi xuống là được chứ gì.” Cô ta nói vậy nhưng cũng để Lâm Thiển đợi đến cả nửa tiếng.

Thấy Cố Thành Kiêu cũng ở đây, Lương Diệu Thần dừng ở thật xa, trù trừ không bước đến, cơ bản không dám đến gần. “Đợi tôi qua đó tháo chân cổ ra, cô tin không?” Từ xa Lâm Thiển đã hét lên, cũng không thèm để ý ánh mắt người đi đường.

Lương Diệu1Thần đội mũ lưỡi trai, đeo kính, khẩu trang, trang bị đầy đủ, cúi đầu bước từng bước nhỏ đến gần. Lâm Thiển rất cáu kỉnh, ngay lập tức nổi trận lôi đình, la lớn: “Biết điều thì tự chạy đến đây, đừng chờ đến lúc tôi đi qua tháo chân cô ra!”

Lương Diệu Thần run lên, lập tức bước đến nhanh hơn. Đó là quán café nhỏ bên cạnh đại sảnh khách sạn. Lương Diệu Thần vừa bước đến thì nước mắt cũng rơi xuống, khóc lóc sướt mướt thanh minh: “Lâm tổng, chuyện đêm qua thật sự không liên quan đến tôi. Đều là Kim tổng, là ông ta có ý định bất chính với cô. Đều là ông ta, không liên quan đến tôi.” Lâm Thiển trợn mắt nhìn cô ta. Cô ta tiếp tục than thở khóc lóc nói: “Kim Trang Sùng vốn là một1lão dê xồm, thấy ai cũng yêu. Chẳng phải tôi cũng không thể nào ngăn được ông ta đấy sao? Hơn nữa, là tôi đã gửi WeChat cầu cứu chú nhỏ, chú ấy mới có thể chạy đến cứu cô kịp thời. Thật may mắn là không để cho Kim Trang Sùng được như ý. Cô không sao là tốt rồi.”

Sắc mặt Cố Thành Kiêu lạnh lùng bình tĩnh, cứ ngồi uống cafe. Chuyện thị phi của đàn bà, anh không tham dự. Lâm Thiển hỏi thẳng: “Ngay trước mặt chồng tôi, cô nói lại xem, bữa tiệc này là do ai tổ chức?” Lương Diệu Thần không dám gỡ mắt kính xuống, len lén liếc Cố Thành Kiêu một cái thì đứng ngồi không yên, hai chân cũng phát run, “Cô… cô… cô… tôi… tôi… Kim… Kim tổng…”

“Rốt cuộc là người nào tổ chức?” Lâm Thiển giận dữ ngút trời quát lên, “Cô ngồi xuống cho bà đây, nói đàng hoàng.” Lương Diệu Thần ngồi bệt xuống sofa, hai chân vẫn run rẩy.

Lúc này khách trong quán cafe cũng không đông. Hầu hết nhân viên phục vụ đang quét dọn vệ sinh sửa sang quán, nghe thấy bàn bên này ồn ào cũng rối rít ngừng tay quay đầu nhìn sang. Người không biết chuyện còn tưởng phụ nữ của đại ca xã hội đen nào đó đến bắt nạt kẻ yếu. Lương Diệu Thần cúi đầu, giọng lí nhí như muỗi kêu, “Là Kim Trang Sùng tổ chức.”

“Cái gì? Nói to lên!” Lâm Thiển dọa dẫm, “Không chịu nói thật, tôi cho cô uống thuốc cấm luôn, cô tin không?!”

“…” Cố Thành Kiêu đỡ trán lau mồ hôi. Nước mắt Lương Diệu Thần tiếp tục tuôn xuống, thút tha thút thít đáp lại: “Ông ta nói muốn tìm cô bàn bạc kế hoạch sự nghiệp cho tôi, nên tôi mới hẹn cô.” Lâm Thiển liếc nhìn Cố Thành Kiêu, ánh mắt như muốn nói “Nhìn xem, không đe dọa là cô ta không chịu nói thật.” “Còn gì nữa không? Có phải các người cố ý cài bẫy tôi không?” Lương Diệu Thần lắc đầu lia lịa như trống bỏi, “Không có không có, tuyệt đối không có. Tôi thật sự tưởng rằng ông ta suy nghĩ cho sự nghiệp của tôi, đâu biết ông ta chỉ lợi dụng tôi.” “Ai hạ thuốc?” “Ông ta.” Lương Diệu Thần không chút do dự trút hết lên đầu Kim Trang Sùng, “Tôi đi vệ sinh, khi quay lại thì không thấy hai người đâu, tôi cũng sợ chết khϊếp. Chỉ sợ cô gặp chuyện không may nên tôi mới đuổi theo lên phòng ở trên tầng. Đúng lúc nhìn thấy ông ta bế cô đi vào, tôi cản ông ta nhưng không được, tôi gõ cửa ông ta cũng không chịu mở.” Lâm Thiển cười nhạt, lập tức vạch trần, “Cô có thể mở phòng, sao phải gõ cửa?”

Lương Diệu Thần: “…”

Lâm Thiển tiếp tục lật tẩy cô ta, “Trước khi làm chuyện xấu, cô nên quan sát camera xung quanh trước. Chẳng lẽ cô không biết có thứ đồ chơi gọi là camera giám sát hay sao? Lúc cô ra tay với tôi, không biết rằng tôi có thể tìm camera giám sát để biết chân tướng sự việc à?”

Lương Diệu Thần: “…” Lâm Thiển mắng không chút khách khí: “Cái đồ ngu xuẩn nhà cô. Lão ta chỉ chơi cô, cô lại tin tưởng lời của lão. Tôi đang giúp đỡ cô, cô lại hại tôi. Loại người lấy oán trả ơn như cô không xứng bước vào cửa công ty tôi.”