*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khương Tư Ý cũng chạy tới đỡ Phương Tiểu Hi đứng lên, chỉ trích Uông Hải Thành: “Sao ông lại đánh phụ nữ hả?”
Uông Hải Thành lại định giơ tay đánh người, nhưng bị Cố Nam Hách tóm lại. “Á… đau đau đau…” Lão ta híp mắt xin tha, “Gãy mất, sẽ gãy xương mất… Buông ra…” Mấy nhân viên bảo vệ của khách sạn lập tức chạy đến chế ngự lão ta. Uông Hải Thành giãy giụa liên tục, cuối cùng bị bảo vệ lôi ra khỏi khách sạn.
Trâu điên đã bị đưa đi, nhưng quần chúng vẫy xem ở hiện trường còn nhiều hơn cả ban nãy. Một thiên hậu siêu sao bặt tin một thời gian dài, một ông chủ tiền nhiệm của thiên hậu, lại thêm2bạn gái chính thức của ông chủ tiền nhiệm, vở kịch này còn đặc sắc hơn cả phim điện ảnh.
Nãy giờ Phương Tiểu Hi vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Cố Nam Hách, mà chỉ hơi quay sang nhìn Khương Tư Ý.
Cô gái trường nghĩa này giống y trên báo đã viết. Khí chất thượng thừa, dáng dấp xinh đẹp, hội tụ đủ nhan sắc và tài hoa, là bạn gái môn đăng hộ đối tốt nhất với Cố Nam Hách.
Khương Tư Ý nhìn cô từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi thăm: “Cô không sao chứ?” Phương Tiểu Hi lắc đầu, kiên cường choàng áo khoác ngoài, khẽ mỉm cười.
“Quần áo của cô đã bẩn hết rồi, vết rượu vang giặt không sạch đầu, có cần thay quần áo6của tôi không?” Khương Tư Ý chỉ chỉ vào túi giấy được Cố Nam Hách để bên kia, bên trong là quần áo mới mua. Phương Tiểu Hi vẫn lắc đầu, “Cảm ơn, không cần đâu. Tôi phải đi gấp, nếu không sẽ càng có nhiều người kéo tới.” Khương Tư Ý nhìn xung quanh, “Chúng ta đưa cô ấy rời khỏi đây thôi Nam Hách. Cô ấy bị vây xem thế này sẽ rất chật vật, không biết ngày mai báo sẽ đưa tin thế nào nữa.”
Bị cô ta nói trúng tim đen, vẻ kiên cường ngụy trang của Phương Tiểu Hi lập tức sụp đổ. Đúng là cô rất chật vật, còn thảm hại hơn cả lúc nãy. Thậm chí cô cảm thấy vừa rồi bị Uông Hải3Thành mắng còn dễ chịu hơn. Không đợi Cố Nam Hách lên tiếng, Khương Tư Ý đã chủ động kéo cô ra cửa, vừa chào đáp lễ vừa đẩy mạnh đám người đang vây xem ra, “Xin nhường đường, xin mọi người nhường đường cho.”
Vì ánh mắt cảnh cáo của Cố Nam Hách mà quần chúng phía sau cũng không dám tràn lên. Anh đi đằng sau hai cô gái, nhưng ánh mắt cứ nhìn Phương Tiểu Hi. Mới một tháng ngắn ngủi không gặp, cô lại gầy hơn rồi.
Lần trước gặp ở bệnh viện, cô đã gầy đến đáng thương. Bỗng nhiên trong đầu anh hiện lên hình ảnh ăn vụng bánh tráng phồng trong nhà cô. Bị anh phát hiện, cô lập tức nuốt chửng xuống, sau đó9nghẹn đến mặt đỏ bừng, cuối cùng còn cứng họng chối là mình không ăn.
Lúc đó, huấn luyện viên thể hình kiểm soát nghiêm ngặt cân nặng của cô. Chỉ cần cô tăng một hai cân là huấn luyện viên đã yêu cầu cô phải ăn kiêng để giảm béo.
“Tôi tự lái xe được, cảm ơn hai người.” Phương Tiểu Hi từ chối khéo sự hộ tống của bọn họ.
Khương Tư Ý không yên tâm, bảo: “Hay là chúng tôi tiễn cô một đoạn nhé, tôi cảm giác được cô đang phát run.”
Phương Tiểu Hi cười khổ. Tôi phát run không phải vì Uông Hải Thành đâu, mà là vì hai người đấy.
“Không sao thật mà, cảm ơn.” Giọng của Cố Nam Hách truyền đến từ phía sau, “Nếu cô4ấy đã nói không sao, vậy chúng ta cũng đừng xen vào chuyện của người khác nữa.” Phương Tiểu Hi càng run hơn, cô hoàn toàn không dám quay lại nhìn thẳng vào mắt anh. Khương Tư Ý dời sự chú ý sang Cố Nam Hách, hùng hồn nói: “Anh bị sao vậy? Tốt xấu gì trước đây hai người cũng từng làm việc với nhau mà, tiễn một chút cũng không được sao?” Phương Tiểu Hi nhận ra, khi nói chuyện với Cố Nam Hách, giọng điệu của Khương Tự Ý hơi nũng nịu. Cô nghĩ, nhất định cô ta rất yêu anh.
Cố Nam Hách: “Chúng ta đã giải vây giúp cô ấy rồi, chúng ta cũng còn việc phải làm mà.”.
Khương Tư Ý: “Chẳng phải chỉ là hẹn ăn cơm với ba mẹ em thôi sao? Bây giờ em gọi cho họ bảo họ ăn trước là xong, chúng ta sẽ đến muộn một chút.”
Nhưng Cố Nam Hách ngăn lại, “Anh không muốn ngày mai lại có scandal truyền ra.”
Khương Tư Ý bỗng chốc hiểu ra, lập tức gật đầu, “À à à, em quên trước đây hai người… Ha ha, thôi được rồi, cô Phương à, cô tự lái xe cẩn thận nhé.” Phương Tiểu Hi khẽ gật đầu.
Khương Tư Ý lại nói thêm: “Cả nhà tôi đều là người mê điện ảnh, khi nào thì cô đóng phim lại?”
Lúc này đã không thể dùng từ “xấu hổ” để hình dung tâm trạng của Phương Tiểu Hi, mà phải dùng từ “giày vò”. Chỉ có “giày vờ” mới có thể biểu đạt được một phần nghìn nội tâm của cô. “Cảm ơn, tôi cũng không biết nữa.” Nói xong, cô đi tới xe của mình như chạy trốn, lập tức ngồi lên xe lái đi.
Lúc này, điện thoại di động của Cố Nam Hách chợt vang lên, anh lấy ra nhìn, vẻ mặt cũng trở nên sốt sắng, “Alo, có chuyện gì vậy?”
“Được được được, tôi lập tức tới ngay.” Anh vừa vẫy tay vừa bước vội đến xe của mình, “Công ty có việc, anh phải đến đó một chuyến, thay anh xin lỗi ba mẹ em nhé.” “…” Khương Tư Ý không hiểu cho lắm. Rõ ràng cô ta thấy trên màn hình hiện hai chữ “Anh Hai” mà, chẳng lẽ Cố Thành Kiêu tham gia quản lý Cố Nghiệp rồi? Không thể nào, chẳng phải Cố Thành Kiêu làm lãnh đạo trong quân đội sao, sao lại làm kinh doanh chứ?
Cô ta thấy xe của Cố Nam Hách chạy về hướng của Phương Tiểu Hi thì khẽ cắn môi, sầm mặt, trong mắt cũng ánh lên tia ghen ghét. Trong xe, Cố Nam Hách xin lỗi Cố Thành Kiêu, “Xin lỗi anh Hai, vừa rồi em có chút việc. May mà anh gọi tới, nếu không em không biết phải tìm cớ gì để chuồn đi đây.”
Cố Thành Kiêu không hiểu, “Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện riêng.” “Vậy cậu có nghe rõ chuyện vừa rồi tôi nói chưa?”
“Vâng, em biết cô ấy đang ở thành phố B, bởi vì em vừa gặp cô ấy.”
“Bây giờ cậu vội vàng kiểm cớ là để đi tìm cô ấy đó hả?” Cố Nam Hách hơi lúng túng, “Anh Hai, đúng là không thể lừa được anh chuyện gì.”
“Thằng nhóc cậu nhớ chú ý đấy, nếu khẳng định sẽ đính hôn với nhà họ Khương thì đừng loạng quạng. Cậu nhờ tôi điều tra tung tích của Phương Tiểu Hi, tôi đã điều tra giúp cậu rồi. Sau này tôi sẽ không giúp cậu điều tra mấy việc nhàm chán này nữa đâu.”
“Em biết rồi anh Hai, em sẽ có chừng mực mà, hôm nay là ngoài ý muốn… Không nói nữa, chuyện hôm nay nhất định sẽ được lên báo, đến lúc đó anh sẽ biết.” Cố Thành Kiêu lại giáo huấn, “Nếu biết sẽ lên báo, vậy bây giờ cậu càng không nên đi tìm cô ấy. Đừng gây chuyện vào thời điểm sắp đính hôn.”
“Em biết…” Cố Nam Hách hơi mất kiên nhẫn, vẫn chưa nhìn thấy xe của Phương Tiểu Hi ở phía trước. Anh sốt ruột muốn đuổi theo, “Không nói với anh nữa, em đang lái xe.” Cố Thành Kiêu chỉ thở dài, “Chú ý an toàn.”
“Vâng.”