Trong phòng bệnh còn có những người khác, Lâm Du và Cổ Đông Quân, Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất, chia làm hai bên. Bọn họ nhìn thấy Lâm Thiên cũng không bất ngờ bởi vì họ đã biết trước tin Lâm Thiên sắp về. Nhưng hai đứa bé như được điêu khắc từ ngọc trong lòng Lâm Húc khiến mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lâm Húc ôm hai bé đến trước giường bệnh của ông cụ, “Mau gọi ông cố đi.”
“Ông cổ…” Giọng trẻ con trong trẻo non nớt của Bắc Bắc và Nam Nam vang lên trong phòng bệnh giống như vệt nắng ấm giữa trời đông giá rét, lại như một dòng suối bằng giữa mùa hạ nóng gắt, làm không khí tĩnh mịch nặng nề của phòng bệnh trở nên sôi động trong chốc lát. Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, hai đứa bé này là con của Lâm Thiên? Cổ Đông Quân ngạc nhiên nhìn sang Lâm Du với mong muốn sẽ nhận được đáp án từ cô, nhưng cô cũng hoảng sợ ngẩn người lắc đầu. Dường như ông nội trên giường bệnh nghe được tiếng gọi non nớt của cháu mình, từ từ mở hé mắt ra. Máy móc bên cạnh cũng hiển thị nhịp tim của ông có chút không ổn định.
Mọi người vây quanh, ông cụ hơi há miệng, giống như đang nhìn bọn nhỏ xung quanh, cũng giống như đang nhìn nóc nhà. Mọi người thay phiên nhau gọi ông mà ông cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Cho đến khi nhịp tim trên điện tâm đồ trở nên thẳng tắp, phát ra tiếng tít tít cảnh báo. Vất vả cả đời, đây chính là kết cục của ông nội. Lâm Thiển nhìn thấy ông hơi mở mắt, chẳng biết là do tác động tâm lý hay là gì mà cô luôn cảm giác ông nội đang nhìn ai đó. Cô quỳ gối gần đầu giường ông nội nhất, nương theo đôi mắt hơi mở hé của ông nhìn sang. Ánh mắt đó vừa khéo nhìn vào Dung Tử Khâm đang đứng ở cuối giường. Có lẽ đây chỉ là trùng hợp, có lẽ… Sống chết có số, cô không dám phỏng đoán. Thời gian bốn năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Cổ Đông Quân và Lâm Du kết hôn vào năm Lâm Du tốt nghiệp. Trải qua hai năm sống trong thế giới hai người, rốt cuộc bọn họ cũng đầu hàng trước sự thúc giục của gia đình. Hiện tại Lâm Du đã có thai, dự định đầu năm sau sẽ sinh. Vụ rửa tiền của Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc cũng đã kết án, Chu Mạn Ngọc tham ô công quỹ phi pháp, về sau nhờ bán gia sản trả lại phần lớn tiền công quỹ, cho nên cuối cùng bị phán quyết năm năm. Về phần Lâm Bồi, vì Hoa Thiên Minh đã chết nên không có chứng cứ, lại thêm số tiền lớn kia được ngăn chặn kịp thời, cũng không thật sự tổn thất, vì vậy cuối cùng ông ta cũng bị phán quyết năm năm.
Như vậy, tính thời gian thì bọn họ cũng sắp mãn hạn tù rồi. Về phần Lâm Tiêu, sau mấy năm lặng lẽ dưỡng bệnh ở ngoại thành, hiện giờ cô ta đã bình thường trở lại. Cô ta đang suy tính nơi ở cho một nhà ba người bọn họ sau khi ba mẹ mãn hạn tù. Ở Thủ đô đã không còn nhiều người nhắc đến Cố Thành Kiêu. Vừa nhắc đến nhà họ Cố thì điều đầu tiên mọi người nghĩ đến chính là Cố Nam Hách thích chơi trội.
Anh tự mình quản lý công ty Điện ảnh và truyền hình Minh Nghiệp trở thành công ty quản lý số một, sổ hại trong nước, địa vị ông trùm không thể rung chuyển.
Không những thế, anh còn đứng đầu bảng danh sách mười người thanh niên tài giỏi xuất chúng, oai phong vô cùng. Phim của Sở Dương cực hot, trực tiếp đưa Phương Tiểu Hi lên ngôi vị ảnh hậu. Nam chính Giang Phong Dật càng leo lêи đỉиɦ cao sự nghiệp, đến nay vẫn còn giữ vị trí đầu bảng. Bốn năm, quá nhiều chuyện không thể trở thành có thể, giống như Lâm Thiển ở góa chưa gả đột nhiên có thêm hai đứa con. “Mẹ, đó là con của Lâm Thiển thật sao?” “Mặt mũi giống nó y như đúc, nói là con nuôi cũng khó tin.” “Vậy ba của hai đứa bé là ai?” “Mẹ đâu biết, ai biết nó đã sinh con với thằng quê mùa nào? Chẳng trách bốn năm nay biệt tăm biệt tích, chờ con lớn mới trở về.”
“Cô ta định không đi nữa sao?”
Nói đến chuyện này, Dung Tử Khâm liền nổi giận, “Ba con đã sắp xếp nhà trẻ cho hai đứa bé xong xuôi rồi, xem ra là không đi nữa.”
“Cô ta cũng phóng đãng quá, con thấy hai đứa bé đó chắc cỡ ba tuổi, cộng thêm thời gian mang thai, nói cách khác, Cố Thành Kiêu chết không lâu thì cô ta đã có người khác.”
“Ừ, lúc trước còn giả vờ si tình, xem ra Diệp Thiến Như kiên trì không cần đứa con dâu này là đúng. Con xem, bây giờ thì đến nhà họ Lâm chúng ta mất mặt!” “Vậy ba không ngại sao? Ra ra vào vào gặp ai cũng giới thiệu bọn nó là cháu ngoại, cũng chỉ có mình ông ấy vui vẻ thôi, con thấy người ta đều bàn tán sau lưng.” “Chứ còn gì nữa. Duy Nhất, rốt cuộc con và Tiểu Phong có thể không vậy? Nếu không thể thì mẹ sẽ tìm người khác cho con. Con xem Lâm Thiên đã có hai đứa con rồi, còn con đến đối tượng cũng chưa có.” Lâm Duy Nhất ấp úng, “Cô ta có con và con có đối tượng hay không thì liên quan gì?” Dung Tử Khâm xỉa trán con gái, nói: “Con ngốc lắm, hai đứa con của Lâm Thiển đều mang họ Lâm, rõ ràng là nhăm nhe gia sản của ba con. Con mà không mau kết hôn sinh con, chẳng phải đều bị nó cướp hết sao?”
Lâm Duy Nhất cũng uất ức, “Nhưng mà, nhưng mà Sở Mặc Phong lại không để ý tới con. Con…”
Dung Tử Khâm vừa lắc đầu vừa thở dài, “Con đấy, có thể đừng treo cổ trên một thân cây được không? Mẹ thấy Uông Dương cũng không tệ, chẳng phải hai đứa còn ăn cơm với nhau sao?” “Nhưng người ta đâu có nói là thích con.”
“Con có thể tự tranh thủ mà, con…” “Thôi đi, con không muốn nghe nữa. Khuya lắm rồi, mệt mỏi quá, con đi ngủ đây.”
Cả nhà họ Lâm đểu bàn tán về Lâm Thiển như thế, huống chi là người ngoài. Việc cô dẫn theo hai đứa bé trở về đã gây ra chấn động không nhỏ trong giới bọn họ, mà sự tồn tại của ba đứa bé lại càng mờ mịt hơn. Có người nói cô quen bạn trai ở nước ngoài, có người nói cô ở nước ngoài bị cưỡиɠ ɧϊếp sinh con, còn có người nói có quan hệ bừa bãi đến cả ba đứa bé là ai cũng không biết. Bọn họ nói cô không chịu đựng nổi cuộc sống ở nước ngoài nên bây giờ mới về nước tìm Lâm Húc nương tựa. Đủ loại ô ngôn uế ngữ đồn đại trong giới truyền ra ngoài.
Hôm đó là thứ bảy, Lâm Thiển ra ngoài có việc, hai đứa bé không phải đi nhà trẻ nên ở nhà.
Lâm Húc đặc biệt chuẩn bị một căn phòng toàn đồ chơi cho hai đứa cháu. Lúc hai đứa không đi học sẽ chơi đùa trong đó.
Lâm Duy Nhất đang nghỉ ngơi, bị tiếng chơi đùa của hai đứa nhóc làm đau đầu, cô ta tức giận xông vào phòng đồ chơi, hét lên với bánh bao nhỏ: “Đừng ồn ào nữa, chúng mày có dừng lại không hả? Suốt ngày nói chuyện nhốn nha nhốn nháo, phiên chết đi được!
Bắc Bắc và Nam Nam lập tức im lặng, Nam Nam bị dọa, mím môi muốn khóc.
“Đừng khóc, đừng sợ!” Bắc Bắc nắm tay em gái, khích lệ cô bé.
Nam Nam bị bổ nói: “Dì Út, dì chơi với bọn cháu được không?”
“Ai thèm chơi với chúng mày chứ! Nhất là mày, mày có thể đừng nói chuyện được không? Giọng nói của mày làm tao tê rần cả đầu!”
Bị Lâm Duy Nhất chỉ vào mũi mà mắng, Nam Nam chực khóc, nhưng cô bé lại nhịn, nén nước mắt, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: “Vậy cháu sẽ không nói chuyện nữa…” Lâm Húc nghe được tiếng mắng mỏ của Lâm Duy Nhất thì chạy vào. Người chưa tới nơi mà đã nghe thấy tiếng, “Duy Nhất, con hung dữ gì với bọn trẻ thế?” Bắc Bắc và Nam Nam vừa nghe thấy giọng ông ngoại thì lập tức nhào vào lòng ông. Bọn nhóc đều sợ dáng vẻ của dì Út, đặc biệt là Nam Nam. Cô bé liền òa khóc, những giọt nước mắt to như hạt đậu tí tách rơi xuống.
Lâm Duy Nhất thấy thế thì càng tức giận hơn, không nhịn được liền nổi nóng với Lâm Húc, “Ba, từ khi hai đứa con hoàng này vào nhà chúng ta thì ba không còn thương con nữa. Ba thiên vị hai đứa con hoang này khắp mọi nơi, chuyện gì cũng lấy chúng nó ra làm trọng. Con muốn có xe tại sao ba không mua cho con? Ba không hề để tâm đến chuyện của con!”