Tống Đình Uy vượt qua Cố Đông Quân tiến lên nói: “Mẹ, về nhà đi.”
Lại được nghe Tống Đình Uy gọi mẹ lần nữa, Chu Mạn Ngọc cười gượng gạo. Bà ta biết vì sao mình được bảo lãnh ra nên chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận sự thay đổi này.
Con rể vẫn là con rể, chỉ có điều trong lúc này bà ta đành phải hi sinh đứa con gái ruột duy nhất của mình. Tống Đình Uy gọi mẹ một tiếng cũng làm Lâm Du càng thêm khó chịu. Cô không muốn khóc, có điều nước mắt mãi không dừng nổi. Lâm Du đỡ Chu Mạn Ngọc ngồi lên xe Tống Đình Uy. Tống Đình Uy hạ cửa sổ xe, cố ý hướng về phía Cố Đông Quân vẫy tay tạm biệt. Nét mặt Cố Đông Quân trước sau vẫn không có cảm xúc, chỉ có Tiểu Chu sớm chiều kề bên mới phát hiện ra sự khác thường ở anh.
Trong xe, Lâm Du vẫn lau nước mắt không ngừng nhưng lại không có âm thanh nức nở.
Chu Mạn Ngọc nói có vẻ chán ghét: “Tiểu Du, được rồi, đừng khóc nữa. Mẹ không khóc mà con khóc cái gì!” Lâm Du vẫn kiếm cớ, “Mẹ, mẹ gầy đi rồi, con xót.” Tống Đình Uy nhìn qua kính chiếu hậu. Đây không phải lần đầu tiên anh ta thấy Lâm Du khóc nức nở như thế. Chỉ cần gặp Cố Đông Quân, sau khi Cố Đông Quân khuất bóng thì cô đều như vậy.
Anh ta không mong cô như thể. Nếu có một ngày nước mắt của cô vì anh ta mà rơi thì anh ta có chết cũng không hối hận.
“Mẹ, mấy ngày này Tiểu Du vì chuyện của mẹ mà chạy qua chạy lại, chịu khinh bỉ không ít. Vậy mẹ cứ để cô ấy khóc cho giải tỏa đi.” Chu Mạn Ngọc vui vẻ vỗ vỗ lưng Lâm Du trấn an, “Mẹ biết con phải chịu ấm ức. Mẹ thật lòng cảm ơn con, con đừng khóc nữa.”
Lâm Du gật mạnh đầu. Tống Đình Uy lái thẳng đến bệnh viện, làm thủ tục xuất viện cho Lâm Tiêu, rồi lái xe đưa hai mẹ con họ đến biệt thự ở ngoại ô.
Lâm Du đến bệnh viện thì xuống xe. Vì không muốn làm Lâm Tiêu kích động nên cô không đi cùng. Cô đã đến biệt thự ngày hôm qua. Tống Đình Uy sắp xếp rất chu toàn, có quản gia, có giúp việc, có nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp. Cô rất yên tâm.
Lâm Tiêu thấy Chu Mạn Ngọc đi cùng Tống Đình Uy, đừng nói đến vui vẻ, trên đường đi luôn miệng cười cười nói nói, nhìn không ra dáng người bệnh.
“Đình Uy, anh dẫn em đi nghỉ phép sao?”
Tống Đình Uy hợp tác nói, “Đúng vậy, em có vui không?”
“Thật là vui, cả ngày ở trong bệnh viện buồn muốn chết! Anh dẫn mẹ con em đi đâu vậy?”
“Đến du lịch vùng ngoại ô.” “Vùng ngoại ô” Ánh cười trong mắt Lâm Tiêu bỗng vụt tắt. Ký ức về vùng ngoại ô của cô ta không tốt. Cô ta rụt người quay sang Chu Mạn Ngọc, ấm ức nói, “Mẹ, con không thích ở ngoại ô! Ngoại ô thối lắm, không khí cũng thối luôn!”
Chu Mạn Ngọc biết nhất định con gái lại nhớ lúc nhà họ Lâm bị phá sản phải dời đến vùng nông thôn một thời gian, bèn khuyên giải, “Tiêu Tiêu, vùng ngoại ô này với vùng ngoại ô trước kia khác nhau. Đây là khu du lịch, khu du lịch ở ngoại ô, không khí tốt, điều kiện cũng tốt.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật!”
Lâm Tiêu vẫn không tin, hỏi Tống Đình Uy, “Đình Uy, có thật không?” Tống Đình Uy: “Thật, nhưng nếu em không thích, anh sẽ sắp xếp chỗ khác. Em cứ đi qua xem trước đã, được không?”
Lâm Tiêu vô cùng cảm động, “Đình Uy, anh thật tốt với em!”
Đến biệt thự, nơi này khá giống như hòn non bộ, kể bên dòng sông, hoa cỏ chim muông rực rỡ. Lâm Tiêu cảm thấy mới mẻ liền yêu thích ngay. Chu Mạn Ngọc muốn nói chuyện riêng với Tống Đình Uy, vì vậy bà ta bảo người chăm sóc đưa Lâm Tiêu đi dạo quanh biệt thự. “Đình Uy, ngồi nói chuyện một chút đi.” Tất nhiên Tống Đình Uy biết bà ta muốn nói cái gì, liền chủ động nói: “Mẹ, hai người cứ yên tâm ở đây, cần gì cứ nói. Con sẽ chăm sóc cho Tiêu Tiêu đến cùng, cũng như tận tâm tận sức lo cho vụ án của mẹ và ba.”
Chu Mạn Ngọc: “Được, cảm ơn cậu trước. Nhưng có chuyện này tôi không thể không nói.”
Tống Đình Uy: “Mẹ nói đi.”
Chu Mạn Ngọc: “Tôi biết không thể ngăn cản cậu và Tiểu Du ở bên nhau. Tôi chỉ hi vọng hai người đừng lấy thân phận vợ chồng xuất hiện trước mặt Tiêu Tiếu, sẽ làm nó kích động.”
Tống Đình Uy: “Chuyện đó là dĩ nhiên. Tiểu Du rất thương yêu hai người, sẽ không cho phép con cư xử không phải phép trước mặt Tiêu Tiêu.” Trong lòng Chu Mạn Ngọc cười lạnh. Mình khôn khéo cả đời, toan tính cả đời, không nghĩ tới đứa con gái nuôi lại có thể học được cách tính toán khôn khéo này.
Tống Đình Uy: “Mẹ, con thật tâm thích Tiểu Du, chỉ có thể có lỗi với Tiêu Tiêu. Chuyện gì con cũng nghe Tiểu Du, chỉ cần cô ấy gọi mẹ là mẹ, gọi Tiêu Tiêu là chị, thì hai người chính là người nhà của Tống Đình Uy này.” Chu Mạn Ngọc cười khổ. Bà ta biết tên tiểu tử Tống Đình Uy này đang cảnh cáo mình.
“Được, vậy mẹ chúc con với Tiểu Du răng long tóc bạc.”
“Cảm ơn mẹ. Vậy con đi đây.”
“Được. Đi thong thả.”
Không có ai ngu ngốc cả, không phải Tống Đình Uy, lại càng không phải Chu Mạn Ngọc. Đối với Tống Đình Uy, vấn đề tiền bạc có thể giải quyết được thì không thành vấn đề. Chỉ cần anh ta ra tiên là có thể dàn xếp ổn thỏa cho Chu Mạn Ngọc và Lâm Tiêu, lại có thể giữ được Lâm Du bên cạnh. Lúc cần thiết anh ta còn có thể uy hϊếp Lâm Du, khiến cô không thể rời bỏ mình.
Đối với Chu Mạn Ngọc, muốn trị bệnh cho Lâm Tiêu, vụ án của bà ta với Lâm Bổi cần luật sư, chuyện gì cũng cần tiền. Thay vì trở mặt tổn hại hai bên, không bằng hưởng thụ những ngày tháng ẩn dật an nhàn sẵn có này.
Sau khi Lâm Du nhìn Tống Đình Uy đưa bọn họ đi thì chuẩn bị về trường học. Vừa mới chuẩn bị đi thì cô chợt nghe phía sau có người gọi, “Tiểu Du, Tiểu Du, này này…”
Lâm Du ngoái đầu nhìn lại thì thấy một chiếc xe màu đen đi dọc đường đỗ lại, Phan Tuệ từ ghế sau xe bước xuống.
Lâm Du ngơ ngẩn đứng tại chỗ, không hiểu vì sao mẹ Cố Đông Quân lại gọi mình.
Phan Tuệ đến gần, Lâm Du nhanh nhẹn chào: “Chào bác, sao lại gặp bác ở đây ạ?” “Bác đến bệnh viện lấy thuốc.” “Bác không khỏe sao ạ?”
“Không phải bác, mà là Đông Quân. Gần đây nó tiếp khách nhiều, ngày nào cũng uống rượu đến đau cả dạ dày. Bác tìm đến một thầy thuốc Đông y để bốc thuốc cho nó.”
Lâm Du sững sờ không biết nên nói gì, “Vậy phải bồi dưỡng cho tốt để không thành bệnh.”
Phan Tuệ cẩn thận quan sát cô, “Sao cháu cũng tới bệnh viện?”
“Chị cháu hôm nay xuất viện.” Lâm Du hơi lúng túng, giải thích ngắn gọn, “Chị ấy không muốn gặp cháu nên cháu không vào.”
Cô biết Phan Tuệ để ý chuyện gia đình cô nên cũng không tiện nói thêm. Thật ra cô cũng phục Phan Tuệ, ngoài mặt một vẻ, trong lòng một vẻ, hoàn hảo tới mức không lộ chút sơ hở. Nếu đổi lại là cô thì cô sẽ không làm được.
Phan Tuệ nói giọng xót xa: “Tiểu Du, cháu gầy quá, nhìn tiều tụy đi nhiều.” “.” Lâm Du cười nhạt, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, “Bác gái, cháu phải về trường học rồi.”
Nhưng Phan Tuệ kéo cô lại, ôn hòa nói: “Đừng vội vã, lát nữa bác đưa cháu về trường. Khó lắm mới có dịp gặp cháu, bác muốn nói chuyện với cháu.”
“Chuyện này…”
“Cháu có gì không tiện sao?”
Lâm Du cảm thấy kỳ quái. Không phải mọi chuyện đã như bà ta muốn rồi sao? Còn có chuyện gì để nói? Bà còn giả mà hóa mưa gì đây?