Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 346: Bọn họ ly hôn là điều tất nhiên

Chu Mạn Ngọc đặt lược xuống, quay người nhìn Lâm Du. Bà ta không biết bây giờ nên thương hay nên hận nhiều hơn đối với đứa con gái này.

“Cô bật đèn lên đi.” Chu Mạn Ngọc bình thản lên tiếng.

Lâm Du bật đèn, từ từ bước đến. Cô cảm thấy trong phòng ngủ không hề ấm áp, lạnh lẽo thê lương, làm cô bất giác hơi khẩn trương.

“Tiểu Du, lại đây ngồi xuống đi.”

Chu Mạn Ngọc Bảo Lâm Du ngồi xuống giường, còn bà ta thì ngồi trên ghế ở bàn trang điểm. Hai người mặt đối mặt nói chuyện.

“Mẹ, con đang hâm thức ăn, sắp ăn được rồi.”

“Mẹ, có phải thiết bị sưởi trong nhà bật nhỏ quá không? Sao trong phòng vẫn còn lạnh thế này? Mẹ không lạnh hả?”

“Tôi tắt máy sưởi trong phòng rồi, không có người ở thì có bất cũng phí. Chúng ta giờ không còn giống như trước đây nữa.”

Lâm Du định nói chú Hai đã đóng hết những chi phí sinh hoạt này rồi, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào. Bây giờ, dù cô có nói gì hay làm gì cũng không còn tự do như xưa, tất cả đều phải suy nghĩ thật kĩ rồi mới dám làm.

Chu Mạn Ngọc thấy Lâm Du lưỡng lự, lại cho rằng cô đang ấp ủ âm mưu điều gì liền nói: “Tiểu Du, cô có gì muốn nói thì nói thẳng đi, tôi rất ghét cái bộ dạng muốn nói lại không nói của cô, nhìn rất bực mình. Giờ nhà họ Lâm chỉ còn lại hai chúng ta là khỏe mạnh, cô còn muốn tính kế tôi nữa ư?” Lâm Du lắc đầu rồi lại xua tay: “Không có, không có. Mẹ, sao con có thể tính kế mẹ được? Con sẽ không tính kể ai cả…”

“Đủ rồi, tôi nghe chán ngấy câu này rồi.” Chu Mạn Ngọc ngắt lời, bất đắc dĩ nhưng lại nghiêm túc nói: “Tiểu Du, quan hệ giữa chúng ta rõ ràng nhạt như nước ốc. Tôi cũng cẩn thận đề phòng cô, cô cần gì phải liều mình duy trì hòa bình ngoài mặt này chứ?” Lâm Du lắc đầu, trong lòng cô vô cùng tủi thân.

“Cô đừng phủ nhận nữa! Hiện tại chúng ta sống chung ở đây, cô nhìn tôi thấy khó chịu, tôi nhìn cô cũng chẳng ưa. Tôi thấy chúng ta đừng miễn cưỡng duy trì tầng quan hệ này thì hay hơn.”

“Mẹ, con không có…” Chu Mạn Ngọc lắc đầu, bà ta đã không nghe nổi bất cứ lời giải thích nào, “Các người đã muốn sống chung thì tôi sẽ thành toàn cho hai người thay Tiêu Tiêu. Tôi chỉ có một điều kiện, sau này nếu tôi không thể tránh khỏi cảnh tù ngục, xin cô niệm tình tôi và ba cô đã xem cô như con ruột trong suốt hai mươi mốt năm qua mà đối xử tốt với chị cô.”

“…” Lâm Du ngây người ra, quỳ phịch xuống đất, “Mẹ, con không có, con và Tống Đình Uy không hề có quan hệ gì hết!”

Chu Mạn Ngọc cười lạnh, “Ha, đến nước này rồi cô cần gì phải nói thế nữa. Làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ, cô tưởng tất cả mọi người đều là thằng ngốc hả? Hai người không có quan hệ mà tên lãng tử tình trường Tống Đình Uy đó có thể đỡ một dao giúp cô chắc? Hai người không có quan hệ mà một gia tộc chú trọng thanh danh, xem trong gia phong như nhà họ Tống có thể cho phép chuyển trái luân thường đạo lý xảy ra chắc? Hai người không có quan hệ mà Tống Đình Uy không hề dời mắt mỗi lần nhìn thấy có chắc?”

“…” Đối mặt với những lời phản bác nặng nề của Chu Mạn Ngọc, Lâm Du hoàn toàn không nói nên lời.

Lúc này cô không thể lôi Cố Đông Quân ra được. Cô đành uyển chuyển giải thích: “Vâng, con thừa nhận Tống Đình Uy nhiều lần nói thích con, nhưng từ trước tới nay con chưa từng đón nhận. Mỗi lần con đều bảo anh ta phải đối xử tốt với chi.”

“Mỗi lần? À ha, hóa ra hai người qua lại với nhau rất nhiều lần nhỉ?”

“… Mẹ, không phải, con thật sự không có…”

Chu Mạn Ngọc lấy đơn thỏa thuận ly hôn mà luật sư nhà họ Tống đã mang đến ra, “Cho dù cô thật sự không muốn, hoặc trong lòng mừng thầm ra sao, tôi đều van xin cô.” Nói rồi, bà ta quỳ phịch xuống sàn.

“Mẹ…” Lâm Du kéo tay bà ta, xin bà ta đừng như thế. Đã từng là mẹ con tương thân thương ái, nhưng giờ cả hai đều quỳ xuống trước mặt đối phương. “Tôi xin cô đồng ý cuộc hôn nhân này! Cô đồng ý thì ít nhất cuộc sống của chị cô sau này cũng không phải sầu lo. Còn cô không đồng ý, nhà họ Tống sẽ thu hồi cổ phần, chúng ta thật sự sẽ không còn gì cả, ngay cả tiền ăn cơm cũng chẳng có. Tôi thật lòng cầu xin cô, van xin cô nhanh chóng đi theo Tổng Đình Uy, van xin cô nhanh chóng hưởng thụ vinh hoa phú quý của cô, được không hả?” “…” Nước mắt Lâm Du rơi như mưa, cô không thể nào gả cho Tổng Đình Uy, sao có thể được, quá buồn cười! Tối hôm đó, Lâm Du không có cách nào ngủ được, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại. Thứ nhất do hệ thống sưởi trong phòng không đủ, thực sự rất lạnh, thứ hai là vì lời nói của Chu Mạn Ngọc.

Cô đã đoán được từ trước việc Tống Đình Uy muốn ly hôn. Anh ta không hề yêu Lâm Tiêu, lúc đầu họ kết hôn cũng đều vì lợi ích ép buộc, cho nên bọn họ ly hôn cũng là điều tất nhiên. Nhưng giờ bà ta lại muốn gả cô cho Tống Đình Uy, đây là chuyện tuyệt đối không thể.

_ “…Cô đồng ý thì ít nhất cuộc sống của chị cô sau này cũng không phải sầu lo. Còn cô không đồng ý, nhà họ Tống sẽ thu hồi cổ phần, chúng ta thật sự sẽ không còn gì cả, ngay cả tiền ăn cơm cũng chẳng có.” Lâm Du nghĩ tới nghĩ lui, hay là quyết định ngày mai đi gặp Tống Đình Uy nói chuyện. Sáng sớm hôm sau, mặt trời ấm áp nhô lên từ phía đông. Sau trận tuyết, mặt trời sáng rực rỡ, không khí trong lành.

Lâm Du gọi điện cho Tổng Đình Uy. “Ai thế, sáng sớm ồn ào gì hả, giờ là mấy giờ, ông đây không cần ngủ chắc?” Giọng điệu phẫn nộ chửi mắng của Tổng Đình Uy từ bên kia truyền tới.

Lâm Du cố gắng giữ bình tĩnh mở miệng nói: “Xin lỗi anh, đã đánh thức anh rồi, vậy tôi…”

“Không có, tuyệt đối không có! Tiểu Du em đừng hiểu lầm.” Giọng Tống Đình Uy trong điện thoại trước đó và hiện tại chia thành hai người khác nhau, thái độ cũng hoàn toàn thay đổi, “Người anh mắng vừa rồi là bạn anh, cậu ta vừa trêu đùa anh, anh tưởng là cậu ta nên mới… Là anh nói xin lỗi mới đúng, em tìm anh có gì không?”

“À, chúng ta gặp mặt rồi nói được không? Liên quan đến việc anh ly hôn với chị tôi.” “Được, giờ giấc địa điểm em chọn, anh mời.” “Vâng, vậy mười giờ gặp mặt tại quán trà bên cạnh thư viện.”

“Ok em.”

Chín giờ rưỡi sáng, Lâm Du đã xuất hiện trước cửa quán trà. Là cô có chuyện muốn cầu người ta nên cô muốn đến sớm một chút. Nhưng cô không ngờ Tống Đình Uy lại càng sớm hơn cô, hơn nữa còn lịch sự nho nhã ra ngoài đón cô nữa.

Vừa ngồi xuống, Lâm Du đã nhẹ nhàng hỏi: “Sao anh tới sớm thế?”

Tống Đình Uy vừa rót cho Lâm Du tách trà hoa nhài nóng hổi, vừa cười, “Vừa nhận được điện thoại của em, anh vui quá nên ngủ không được, muốn đến sớm gặp em đấy.” Lâm Du cúi đầu né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh ta, “Anh rể, xin anh tự trọng!” Một tiếng anh rể đã làm Tổng Đình Uy lúng túng, anh ta đẩy tách trà đến trước mặt Lâm Du, nói: “Rất nhanh thôi anh sẽ không còn là anh rể của em nữa. Em thấy đơn thỏa thuận ly hôn rồi đúng không? Mẹ em sẽ không có ý kiến đâu.”

“Tôi có ý kiến!” Lâm Du phẫn nộ nhìn anh ta, “Tống Đình Uy, anh là tiểu nhân giảo hoạt! Các người chia rẽ tình cảm giữa tôi và mẹ, làm mẹ tôi không tin tôi nữa. Các người ăn hϊếp người quá đáng, tôi sẽ không đồng ý!” Tổng Đình Uy cười nhạt một tiếng: “Đừng tức giận, uống hợp trà làm ấm cơ thể trước đã.”

Lâm Du hít vào thật sâu, cô biết tức giận sẽ không nói chuyện được, cho nên đành phải giữ mình bình tĩnh.

“Em không đồng ý anh ly hôn với chị em hay là không đồng ý gả cho anh?” Lúc Tống Đình Uy nói chuyện thì lộ ra nụ cười đắc thắng, “Phải rồi, Cố Đông Quân biết không? Anh ta rất muốn đánh anh đúng không?”