Hà Kiện Hùng bị trúng đạn ở lưng, bàn tay nắm chặt tay con gái dần dần buông lỏng ra, “Tiểu Thúy,
ngoan con nhé.” Hắn trượt chân ngã xuống, “Kiếp sau… ba sẽ lại làm ba của con…” “Ba, ba…” Tiểu Thúy ngồi thụp xuống cầu, một tay bế em, một tay vươn ra ngoài, muốn chụp lấy ba. Hà Kiện Hùng trượt chân rơi xuống, Trần Na cũng một lòng chịu chết theo, tung người nhảy xuống dòng sông lớn theo chồng. Cùng lúc đó, chiếc máy bay trực thăng tăng tốc bay thẳng về hướng nam. Cố Thành Kiêu và Tổng Cảnh Du dùng cùng một lúc mấy cây súng cũng không thể bắn trúng chiếc máy bay. Khoảng cách đã vượt ra khỏi tầm bắn của súng bắn tỉa.
Phạm Dương Mộc cũng là tay súng bắn tỉa hàng đầu giống Cố Thành Kiêu, đều là bách phát bách trúng.
Nhiều năm trước, khi Cố Thành Kiêu còn là tập sự thì Phạm Dương Mộc chính là thầy dạy bắn tỉa của anh.
Sau này Phạm Dương Mộc đã chọn Cố Thành Kiêu trong cả trăm người trong trung đoàn, đây mới chính là lý do Cố Thành Kiêu đi theo con đường huấn luyện bắn tỉa.
Hai người một thầy một trò chưa từng sơ suất.
Với Cố Thành Kiêu mà nói, Phạm Dương Mộc không chỉ là chiến hữu, mà còn là sư phụ của anh.
Hôm nay sau nhiều năm, hai người trở thành hai thể đối địch, chỉ so tài thoáng qua như vậy cũng đã biết được thực lực của nhau. Tuy rằng Cố Thành Kiêu đã không lên trận tiền tuyến thường xuyên nhưng xạ kích vẫn còn chuẩn xác. Còn kỹ thuật của Phạm Dương Mộc cũng không chút thui chột. Nhìn chiếc máy bay ngày càng nhỏ lại, Cố Thành Kiêu thấy hoảng sợ. Nếu Phạm Dương Mộc còn còn chừa lại một viên đạn thì hậu quả chưa biết thế nào. “Thẩm Tự An, lập tức truy đuổi theo chiếc máy bay trực thăng. Những người khác đi xuống cứu người. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Hà Kiện Hùng và Trần Na đã muốn đầu thú, nhưng Phạm Dương Mộc lại muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Rõ ràng đây là kế hoạch bày mưu tính kế để gϊếŧ người.
Chiếc cano vẫn còn ở khá xa, Ngụy Nam nhảy thẳng từ trên cầu xuống.
Anh thuộc trường phái hành động, nên có bất kỳ hoạt động nào cũng là người tiên phong. Dù nhảy xuống từ độ cao như vậy nhưng anh cũng không chớp mắt do dự.
Những chiến sĩ phía sau cũng nhảy theo ngay. Vì nhiều anh em đã hi sinh, vì nhiều gia đình tan cửa nát nhà vì ma túy, vì muốn trừng trị tội phạm, các chiến sĩ Đội đặc nhiệm không chút chùn bước.
Trên cầu, Tiểu Thúy và em trai được chiến sĩ Đội đặc nhiệm bể vào trong xe. Tiếng khóc thảm thiết của hai đứa bé khiến mọi người khắc khoải không yên. Cố Thành Kiêu đứng ở trên cầu chỉ đạo cho các chiến sĩ ở bên dưới, chỉ cho bọn họ vị trí hai người rơi xuống. Lúc mới đầu, Hà Kiện Hùng và Trần Na còn đạp nước một chút. Nhưng chỉ ba mươi giây sau đã không còn thấy tung tích của bọn họ trên mặt sông nữa. Nhìn xuống dòng nước chảy xiết bên dưới, anh lo lắng không thôi. “Chú ý an toàn!” Anh gọi xuống dặn dò. Cano đi từ xa đến gần, rất nhanh tiến đến khu vực cần cứu nạn.
Cố Thành Kiêu vẫn nhìn đăm đắm vào mặt sông. Ngụy Nam lặn xuống dưới đã hai phút mà chưa ngoi đầu lên.
Bất chợt, cách vị trí rơi xuống khoảng mười mét, Ngụy Nam cứu lên được một người, là Trần Na.
Trần Na được vớt lên cano, Ngụy Nam lại lao đầu lặn xuống đáy sông.
Căn cứ vào điểm rơi và dòng nước chảy, vị trí của Hà Kiện Hùng cách Trần Na không xa. Lần này Ngụy Nam không muốn buông bỏ cơ hội bắt được Hà Kiện Hùng gần như trong gang tấc thế này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trên cầu gió càng lúc càng lớn, dưới sông nước càng lúc càng chảy xiết. Bóng áo cam của đội cứu nạn ngày càng nhiều, hi vọng cũng ngày càng mong manh. Trần Na vừa tỉnh dậy, nhìn thấy dòng sông mênh mông, liền khóc lóc bị thương, “Kiện Hùng, Kiện Hùng, anh quay về đi… Anh đi thì em biết làm sao bây giờ? Kiện Hùng, anh nỡ tàn nhẫn để em phải đối mặt một mình sao… Các người buông tôi ra, để cho tôi chết đi, để tôi chết đi…” Đội cứu viện giữ chặt người Trần Na, chỉ sợ cô ta tự sát.
***
Tình thế xoay chuyển lần này là bắt sống được Trần Na, hơn nữa Trần Na cũng tương đối hợp tác.
Thế nhưng Đội đặc nhiệm vẫn không tìm ra tung tích của Hà Kiện Hùng. Đội cứu viện tăng thêm nhân lực, tìm kiếm mọi hướng, kể cả chỉ là xác cũng phải tìm ra. Tại phòng y tế của Đội đặc nhiệm Dã Lang, Trần Na bị giam nghiêm ngặt trong phòng bệnh. Đối với cô ta mà nói, đây chính là nơi an toàn nhất. Trần Na nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn phía trước, môi mím chặt, không hé một lời. Xung quanh rất yên tĩnh, nên cô ta có thể nghe được tiếng bước chân của nhóm Cố Thành Kiêu đang bước về phía phòng bệnh. Ánh mắt cô ta dần dần trở nên hoảng loạn. “Đừng đánh tôi… đừng mà… đừng đánh tôi… đừng đến đây… đừng mà…” Trần Na ôm lấy đầu mình hét lên như phát điên.
Nhóm người Cố Thành Kiêu chợt nghe thấy tiếng thét chói tai, vội vàng phá cửa xông vào. Trần Na càng thêm điên cuồng, hoảng loạn cuống quýt bò xuống giường, trượt ngã nhào xuống đất, rồi sau đó chui thẳng vào gầm giường.
Cô ta co rút người ôm gối thu lu, cả người run rẩy, miệng lảm nhảm liên tục, “Đừng đến đây… đừng đánh tối… đừng mà… đừng mà…”
Cố Thành Kiêu tiến lên một bước nói thẳng, “Đừng tưởng rằng cô giả vờ tinh thần có vấn đề mà lẩn trốn pháp luật. Kể cả cô có bị bệnh thần kinh thì tôi cũng có biện pháp để cô trở thành không có bệnh. Tôi khuyên cô nên hợp tác với chúng tôi, nếu không, hiện giờ chính là thời điểm thoải mái nhất của cô đấy.” Giọng nói Cố Thành Kiêu vô cùng bình tĩnh, thậm chí có thể nói là lãnh đạm, giống như tiếng phán xét từ địa ngục, không có một tia ấm áp nào.
Có vẻ như bị khí chất như tử thần của anh làm cho kinh sợ, trong nháy mắt Trần Na liền bình tĩnh lại, chỉ có điều trong lòng càng thấp thỏm lo âu.
Cô ta từ từ bò từ gầm giường ra ngoài, sẵn tiện ngồi luôn lên mép giường.
giữa những quân nhân trẻ này, khác một trời một vực với bọn đàn ông nghiện ngập kia, Trần Na cảm nhận sâu sắc cái gọi là nghĩa khí.
Cô ta đã từng bị cái khí chất kiên cường của Hà Kiện Hùng hấp dẫn. Cố Thành Kiêu đi thẳng vào vấn đề, nói: “Cô nói một chút về kế hoạch của các người đi. Còn nữa, vì sao cô và Hà Kiện Hùng lại muốn trốn chạy, tại sao bọn họ lại muốn gϊếŧ người diệt khẩu?” Trần Na cúi đầu, nhớ đến Tiểu Thúy ngoan ngoãn, lại nghĩ đến chồng đang không biết sống chết thế nào mà rơi lệ lã chã.
“Ma túy thật hại người. Nếu biết rơi vào kết cục ngày hôm nay thì từ lúc đầu có chết chúng tôi cũng không chạm tay vào.”
Đây là câu nói đầu tiên của Trần Na, cũng là bài học đạo lý nửa đời người mới đúc rút ra được.
Cố Thành Kiêu hỏi đến vấn đề anh quan tâm nhất, “Vụ đất lở ở Đại Thanh Sơn là quỷ kế của các người sao?” “Đúng vậy. Tôi và Kiện Hùng muốn thoát khỏi tổ chức nên cố tình tạo ra vụ nổ. Nhưng chúng tôi không nghĩ đến làm sạt lở núi ở phía sau, phá hủy trường học của bọn nhỏ, còn hại chết nhiều anh em như vậy, thế mà không gϊếŧ được Chú Tư.”
“Vì sao?”
“Chú Tư không khác gì quỷ hút máu người. Chúng tôi bán mạng cho hắn, thế nhưng hắn lại chỉ coi chúng tôi là súc sinh. Hắn dùng ma túy khống chế chúng tôi, căn bản không đối xử với chúng tôi như con người. Tôi và Kiện Hùng chịu đủ những ngày tháng như vậy nên bàn với mọi người âm mưu cho nổ tung, muốn nổ tung hết toàn bộ ma túy hại người và chú Tư. Thật không ngờ…”.
“Mỗi ngày tôi đều gặp ác mộng, anh Cương, Tiểu Lý, lão Tôn,… đều là những người sớm tối sống cùng nhau
mấy năm nay. Mọi người đều vì muốn kiếm được nhiều tiền một chút, mong sớm có ngày được trở về cuộc sống bình thường. Thế nhưng, tất cả mọi người đều bỏ mạng ở bên trong…”