Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 269: Em bằng lòng gả cho anh không?

Hôm nay Lâm Bồi thật sự nở mày nở mặt, cho dù là đang ở trước mặt Tống Vĩnh Niên thì ông ta cũng vô cùng kiêu ngạo.

Tập đoàn Lâm thị trở lại thành thắng, sự kiện này đã gây chấn động toàn bộ giới kinh doanh. Nhờ đó mà Lâm Bồi được tặng vài bậc trong bảng xếp hạng phú hào.

Ông ta đã được liệt vào hàng ngũ thương nhân nổi tiếng nhất trong giới.

Trước đây Tống Vĩnh Niên thường vênh váo tự đắc, nhưng bây giờ trước khi nói cũng phải uốn lưỡi bảy lần, giọng điệu cũng khép nép hơn xưa. Ông ta nói: “Ông Lâm à, chuyện từ hôn là tôi không đúng, là tôi giá cả nên hồ đồ. Nhưng Tống Đình Uy và mẹ nó thật sự rất thích Tiêu Tiêu, tôi chỉ đành vác cái mặt già này đến nhận lỗi với ông.”

Lâm Bồi chỉ hừ một tiếng, chẳng nói năng gì.

Bà Tống lại bắt đầu dùng nước mắt công kích. Vành mắt bà ta ửng đỏ, nói: “Ông thông gia, ông cũng là người trong ngành, chắc ông hiểu được cảm giác lúc công ty gặp khó khăn. Chúng tôi nói thật với hai người, lúc cổ phiếu Lâm thị rớt xuống, giá cổ phiếu của Quốc tế Lam Thành cũng rớt theo. Việc từ hôn thật sự đã khiến đôi bên cùng thiệt hại.”

“Chúng tôi thừa nhận chúng tôi muốn lợi dụng việc liên hôn để cứu vãn tình thế, nhưng việc liên hôn cũng không phải là phương thức duy nhất. Nhà họ Tống chúng tôi đã tung hoành bao nhiêu năm trong thương giới, quan hệ quen biết cũng không ít, chưa đến nỗi phải vì vấn đề nhỏ này mà sụp đổ. Lý do chủ yếu vẫn là vì chúng tôi rất coi trọng Tiêu Tiêu.”

Lời bà Tống hoàn toàn tác động đến tâm can của Chu Mạn Ngọc và Lâm Bồi. Ý đồ nhà họ Tống rất rõ ràng, không cần phải che giấu. Bà Tống nói thẳng như thế lại khiến người khác cảm thấy được sự thành khẩn.

“Đứa con trai Đình Uy của tôi cũng đã lêu lổng nhiều năm rồi, nếu lần này không suýt chết trong tay người phụ nữ kia thì nó cũng không tỉnh ngộ. Lãng tử hồi đầu đáng giá ngàn vàng, cho nên chúng tôi mới cố vác cái mặt già này đến đây để nhận lỗi.”

“Nếu các người chịu tha thứ thì tất cả đều vui vẻ, hai nhà vui càng thêm vui. Còn nếu như các người không chịu tha thứ thì chúng tôi chỉ có thể khuyên Đình Uy bỏ cuộc mà thôi.”

Bà Tống lau nước mắt, những lời nên nói cũng đã nói xong rồi.

Ông Tống trầm lặng, vẻ buồn khổ hiện rõ trên mặt.

Tổng Đình Uy cầm khăn chườm mũi, mặt ngửa lên, đầu óc trống rỗng.

Đáng tiếc bà Tống chỉ là phụ nữ, nếu như bà ta mà là đàn ông thì nhất định sẽ làm nên chuyện. Nhưng cũng chính vì là phụ nữ cho nên bà Tống mới có thể vận dụng ưu thế mềm yếu của mình. Tình huống hơi khó xử, Lâm Bồi là một người đàn ông, đối mặt với một người bệnh tật triền miên, lại còn khóc lóc cầu xin, ông ta chẳng thể cứng rắn nói lời tàn nhẫn được.

Chu Mạn Ngọc ra hiệu bằng mắt với ông ta.

Ông ta ho nhẹ: “Khụ khụ khụ khụ… Chúng tôi cần phải cân nhắc chuyện này đã. Các người trở về trước đi, chúng tôi suy nghĩ xong sẽ trả lời.”

Bà Tống đã làm hết tất cả những gì có thể. Dù khóc cũng không làm người ta ghét, giải thích cũng không làm người ta phiền, ngay cả thỏa hiệp cuối cùng cũng khiến người ta kính nể mình.

“Được, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa. Vĩnh Niên, chúng ta đưa Đình Uy đến bệnh viện kiểm tra xem.”

Tống Vĩnh Niên hơi do dự, bà Tống xoay người đưa lưng về phía vợ chồng Lâm thị, nháy mắt với ông ta.

Tống Vĩnh Niên chậm chạp đỡ con trai dậy, nói năng thành khẩn: “Chúng tôi về đây. Ông Lâm, hi vọng hai nhà chúng ta sẽ có thể tiếp tục duyên phận này.” Tống Đình Uy giống như tượng gỗ bị ba mẹ kéo đi. Ngoại trừ việc tiếp xúc với Lâm Du lúc nãy thì đầu óc anh ta hoàn toàn trống rỗng.

Bởi vì anh ta không còn lựa chọn nào khác.

Từ khi sinh ra, ba mẹ đã sắp xếp cuộc đời anh ta hết rồi. Anh ta là con trai độc nhất của nhà họ Tống, là người thừa kế duy nhất của Quốc tế Lam Thành, anh ta sẽ nối tiếp ba mình. Anh ta không thể lựa chọn hôn nhân cho mình, giống như anh ta cũng không thể lựa chọn xuất thân của mình.

Hôn nhân của anh ta liên hệ tới lợi ích cả gia tộc. Chỉ có việc yêu Lâm Du là chuyện ngoài ý muốn duy nhất. Trước đây, chưa bao giờ anh ta cảm thấy phải đấu tranh vì hôn nhân của mình. Người ba anh ta chọn chính là người thích hợp nhất.

Nhưng bây giờ, bỗng nhiên anh ta cảm thấy hôn nhân rất thiêng liêng. Đột nhiên anh ta có suy nghĩ, mong muốn có thể đi cùng cô gái mình yêu đến cung điện hôn nhân.

Anh ta hạ giọng nói: “Ba mẹ, con không muốn…”

“Đình Uy.” Đột nhiên Lâm Tiêu ở lầu hai gọi anh ta: “Đình Uy, Đình Uy…” Lâm Tiêu vừa gọi tên Tống Đình Uy, vừa chạy xuống lầu. Mắt không thèm nhìn xuống dưới chân mà cứ nhìn chăm chăm vào Tống Đình Uy đang đứng ở cửa. Lâm Tiêu mừng rỡ, bước chân lảo đảo. Chu Mạn Ngọc và Lâm Bồi nhìn thấy mà nóng ruột. Lâm Du ở lầu trên nghe được tiếng chị mình hét lên thì lập tức xuất hiện can ngăn. Nhưng không còn kịp nữa rồi, Lâm Tiêu đã chạy xuống lầu.

Người giúp việc và Lâm Du ở lầu hai đuổi theo xuống nhưng không thể nhanh bằng Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu chạy xuống cầu thang, mặc kệ những người xung quanh, xông thẳng tới chỗ Tống Đình Uy. Tổng Đình Uy ngỡ ngàng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Tiêu đâm sầm vào người, suýt chút nữa là ngã. Lâm Tiêu ôm chặt lấy cổ Tổng Đình Uy, nhưng Tống Đình Uy lại không ôm cô ta.

“Đình Uy, cuối cùng anh cũng tới rồi. Đình Uy, xin lỗi, em đã mắng Lâm Du trút giận giùm anh rồi. Anh đừng từ hôn có được không?”

Tống Đình Uy: “…”

“Lâm Du không phải em ruột của em. Cô ta vốn không phải con gái ruột của ba mẹ em. Anh đừng vì người ngoài mà ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta, được không?” Tống Đình Uy kinh ngạc nhìn Lâm Du.

Lâm Du đứng như trời trồng, vô cùng xót xa. Tuy rằng cô đã chấp nhận sự thật mình không phải con ruột ba mẹ, nhưng bị chị gái vạch trần trước mặt người ngoài thế này, cô cảm thấy rất khó chịu.

Lâm Du không ngừng nói với chính mình, vì chị bị bệnh nên mới như vậy.

Tâm trạng Lâm Tiêu rất kích động, vừa thấy là đã biết cô ta không giống như người bình thường. Bác sĩ nói cô ta không thể chịu đựng được kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cảm giác sung sướиɠ này cũng là một dạng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì sẽ phát bệnh. Bà Tống thấy thế, vội vàng thuận nước đẩy thuyền: “Tiêu Tiêu, chúng ta sẽ không từ hôn. Chỉ cần con tha thứ cho Đình Uy thì hôn lễ của hai đứa vẫn sẽ tổ chức đúng thời hạn.” “Thật không? Đình Uy, thật không?” Lâm Tiêu buông cổ Tống Đình Uy ra, đôi mắt sáng rực nhìn anh ta chằm chằm.

Ánh mắt Tổng Đình Uy ngừng lại trên người Lâm Du. Thấy cô sốt ruột buồn bã mà anh ta cũng sốt ruột khổ sở theo. Bà Tống đẩy đẩy con trai, thúc giục: “Đình Uy, mau trả lời Tiêu Tiêu đi, nói con sai rồi, nói vĩnh viễn con sẽ đối tốt với Lâm Tiêu, nói đi.” Tổng Đình Uy mở miệng, nhưng chẳng thể nói nên lời.

“Đình Uy, Đình Uy…” Tống Vĩnh Niên ở bên cạnh xúi giục. Đây là cơ hội tốt nhất để nối lại quan hệ giữa hai nhà, ông ta khẽ nhắc nhở: “Đình Uy, hãy nghĩ tới gia tộc của chúng ta, nghĩ tới tương lai của con.” Tổng Đình Uy không còn lựa chọn nào khác, thẫn thờ mở miệng nói: “Ừ, lời mẹ nói, là lời anh muốn nói.”

Anh ta nhìn Lâm Tiêu nhưng ánh mắt lại chứa đựng hình bóng của Lâm Du: “Em bằng lòng gả cho anh không?”

Lâm Tiêu mừng phát khóc, rốt cuộc con đường dài đằng đẵng giống như ác mộng đã kết thúc. Cô ta gật đầu lia lịa: “Vâng, em bằng lòng.”

Tâm trạng của Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc hết sức phức tạp, không biết cuộc hôn nhân này là tốt hay xấu. Tống Vĩnh Niên và bà Tống thở phào nhẹ nhõm. Chuyến đi này đúng là không uổng công. Lâm Du siết chặt nắm tay, nếu như không phải vì sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Tiêu thì nhất định cô sẽ đứng ra ngăn cản.