Lâm Duy Nhất cực kỳ mâu thuẫn, bất an.
Một là cô ta không muốn hạ thấp mình trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt Lâm Thiển. Mặt khác cô ta lại không muốn mất đi sở Mặc Phong.
Cô ta không biết cái nào sẽ tốt hơn, tiếp tục nói dối hay thừa nhận sai lầm.
Có điều, muốn cô ta nhận lỗi với Lâm Thiển thì chắc chắn không thể được. Đang lúc phân vân, cửa phòng bệnh mở ra, y tá bước ra thông báo: “Bệnh nhân đã tỉnh, sau này về nhà bà ấy phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Lâm Duy Nhất sốt ruột chạy vào phòng. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của mẹ, cô ta chạy tới nằm úp sấp ở đầu giường: “Mẹ, mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi? Mẹ làm con sợ muốn chết.”
Dung Tử Khâm nhìn con gái, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Mẹ không sao, tự nhiên thấy chóng mặt thôi.”
Bà ta thấy Sở Mặc Phong đang đứng phía sau, không cần nói cũng biết có bao nhiêu lúng túng khó xử.
Sở Mặc Phong bình tĩnh đi tới trước giường bệnh, lạnh lùng nghiêm túc nói: “Dì, cháu không biết dì nghe mấy lời bậy bạ đó từ đâu, nhưng dì cũng không nên tới trường học chất vấn thím Hai cháu. Đây là hành vi vô cùng ngu xuẩn và ích kỷ. Cháu hi vọng dì hãy xin lỗi thím Hai cháu về những hành động đó của mình.”
Dung Tử Khâm: “…”
Lâm Duy Nhất: “…” Lâm Thiển đang đứng ở cửa: “…” Má Ơi, Cố Thành Kiêu, anh mau trở về đi! Nghe có một cuộc điện thoại mà lâu lắc, kiểu này còn làm ăn được gì?
Lâm Duy Nhất: “Phong, anh nói gì vậy, mẹ em mới vừa tỉnh lại thôi.” “Em cũng thế.” Sở Mặc Phong nhìn thẳng vào Lâm Duy Nhất: “Hai người không phân biệt đúng sai mà đã nhục mạ thím Hai, chẳng lẽ không nên xin lỗi trước sao?” Lâm Duy Nhất vừa nóng ruột vừa nghẹn khuất: “Mẹ…”
Dung Tử Khâm vỗ vỗ mu bàn tay con gái an ủi, quay sang nói với Sở Mặc Phong: Được rồi, bọn dì xin lỗi.”
“Mẹ?” Lâm Duy Nhất kinh ngạc trợn mắt, cứ tưởng mình nghe lầm. Dung Tử Khâm siết chặt tay con gái, hàm ý bảo cô ta phối hợp. Lâm Thiển thở dài, nói: “Sở Mặc Phong, không phải chuyện lớn gì, cậu còn muốn hơn thua gì chứ?” Sở Mặc Phong vừa định nói gì đó, Lâm Thiển đã bực bội hỏi: “Chẳng lẽ còn muốn gọi chú Hai cậu tới đây? Không biết lớn nhỏ còn ra thể thống gì?”
“…” Cháu không có tự ái sao thím Hai? Lâm Thiển tới gần giường bệnh, nhìn mẹ con Dung Tử Khâm, nói: “Dì đừng nghe cậu ấy nói, cứ nghỉ ngơi đi. Về chuyện hôm nay, con xem như chưa có gì xảy ra.”
Dung Tử Khâm như nuốt phải ruồi, cố gắng gượng cười: “Được.” Dù sao Lâm Duy Nhất cũng còn trẻ, chưa từng trải nên khả năng nhẫn nại cũng có hạn. Cô ta bực bội, không hài lòng nói: “Cứ như toàn bộ sai lầm đều là do mẹ con tôi vậy. Sức khỏe mẹ tôi tốt như vậy, cớ sao lại chóng mặt? Tôi còn chưa truy cứu cô, cô còn dám tha thứ trước, buồn cười.”
Sở Mặc Phong muốn mở miệng nhưng bị Lâm Thiên ngăn lại. Cô nói: “Hiện giờ không còn quan trọng ai đúng ai sai, quan trọng là sau này đừng có vô cớ gây sự nữa.”
“Ai vô cớ gây sự? Lâm Thiên, cô ngậm máu phun người, cô…” Dung Tử Khâm nắm chặt tay Lâm Duy Nhất, nháy mắt ra hiệu cho cô ta không được cãi nhau ầm ĩ. Lâm Duy Nhất biết mình thất thổ, nhìn thoáng qua thấy dáng vẻ lạnh tanh của Sở Mặc Phong, cô ta chán nản ngồi ở mép giường, cắn chặt môi. Lâm Thiên thấy Dung Tử Khâm đã tỉnh lại, lập tức nói: “Cậu đưa hai người họ về đi, tôi và chú cậu đi trước.”
Sở Mặc Phong ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lòng Lâm Duy Nhất càng khó chịu. Trước mặt Lâm Thiên, Sở Mặc Phong hoàn toàn biến thành người khác.
Ai không phát hiện ra nhưng cô ta là bạn gái cậu nên cô ta cảm nhận được. Không lâu sau, Sở Mặc Phong đưa hai mẹ con họ trở lại biệt thự họ Lâm. Ba người đều có suy nghĩ riêng của mình nên đã không còn vui vẻ như trước.
Dung Tử Khâm dặn dò: “Bác Trần, đưa Sở thiếu gia về nhà đi.”
“Không cần.” Sở Mặc Phong từ chối: “Cháu phải tới Thành Để, từ đây đến đó tiện đường hơn.” “Anh tới Thành Để làm gì?” Lâm Duy Nhất chất vấn: “Lại tới tìm Lâm Thiên sao? Cô ta đã kết hôn rồi, anh cứ như vậy…” Dung Tử Khâm giữ chặt tay con gái lắc đầu một cái, lúc này Lâm Duy Nhất mới ngậm miệng lại. Sở Mặc Phong thở dài, lần này cậu ta mới thật sự cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Lâm Thiển. Đúng là có một loại cảm giác cho dù giải thích hay không thì kết quả vẫn như nhau. “Bà cố anh ở Thành Để” Sở Mặc Phong lạnh nhạt nói, đúng hơn là lười nói. Bên trong phòng, Lâm Duy Nhất dìu mẹ nằm xuống. Sắc mặt Dung Tử Khâm không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng đã hồng hào lên một chút. Lâm Duy Nhất bất an trong lòng, khuôn mặt nhăn nhó như ăn phải mướp đắng.
Dung Tử Khâm hỏi: “Là ai báo cho con?”
“Là ba, Lâm Thiển gọi điện cho ba nhưng ba đang ở ngoài nên không thể về kịp. Ba gọi điện bảo con tới bệnh viện đón mẹ. Con đến rồi thì mới biết là Sở Mặc Phong cũng có mặt ở đó.”
“Vậy còn có nhìn thấy Cố Thành Kiêu không?”
Lâm Duy Nhất lắc đầu: “Không có, sao vậy? Chẳng lẽ cô ta sợ chúng ta ăn thịt hay sao mà gọi lắm cứu binh tới thế.”
Dung Tử Khâm nhẹ giọng nói: “Mẹ nhìn thấy Cố Thành Kiêu rồi. Theo mẹ thấy thì Lâm Thiên sẽ không thể nào hai lòng đối với Cố Thành Kiêu được, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng người này.” “Sao mẹ nói thế?” “Lâm Thiển tốt số, gả cho một người có quyền thế. Tuy rằng mẹ chỉ gặp cậu ta một lần, nhưng cũng có thể nhận thấy cậu ta không phải là người tầm thường. Lâm Thiên có Cố Thành Kiêu trợ lực, cho dù muốn đoạt gia sản của nhà chúng ta cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Vậy mình phải làm sao bây giờ?”
“Chúng ta phải cẩn thận. Nơi này là thành phố B, là địa bàn của bọn họ. Cố Thành Kiêu không thể trêu vào, Lâm Thiên lại càng không thể làm mất lòng, chúng ta phải nhịn.”
Lâm Duy Nhất cắn môi, hai mắt đẫm lệ: “Làm sao con có thể nhẫn nhịn chuyện bạn trai mình nghĩ tới cô gái khác. Một cô gái độc thân như con còn không bằng một ả đã có chồng.”.
Dung Tử Khâm lau nước mắt cho con gái, khuyên nhủ: “Vào thời điểm này chúng ta lại càng phải nhẫn nại. Muốn cướp trái tim của một người đàn ông thì cần phải có kỹ xảo và thủ đoạn.” “Mẹ, con phải làm sao đây? Con cảm thấy Sở Mặc Phong đã hoàn toàn thất vọng với con rồi. Hình như bất cứ lúc nào anh ấy cũng có thể nói chia tay với con.”
“Con vẫn phải nhịn. Dù sao Lâm Thiển đã kết hôn, bây giờ cũng chỉ có mình sở Mặc Phong đơn phương nơi tưởng, thời gian dài cậu ta cũng sẽ quên thôi. Nhưng mà Duy Nhất, mẹ hi vọng con cân nhắc cho kĩ, cuộc đời sau này con vẫn muốn đi cùng với người con trai này sao? Con thật sự không phải cậu ta là không được à?”
Lâm Duy Nhất gật đầu khóc: “Dạ phải. Mẹ, trước giờ con chưa từng thích một ai như thế cả.”
“Vậy phải chịu đựng, dịu dàng và nước mắt là vũ khí của phụ nữ, con cần phải tận dụng điều này. Ngày kia các con phải ra nước ngoài rồi. Ở đất nước xa xôi, con chỉ cần quan tâm và bao dung cậu ta nhiều hơn thì cậu ta sẽ hiểu được lòng con thôi.”
“Da…” “Về chuyện trong nước, mẹ sẽ ở đây trông chừng. Chắc chắn mẹ sẽ không cho phép cô ta cướp mất những gì thuộc về con.”
Chỉ cần nhớ tới khí thế mạnh mẽ và phong cách vương giả tỏa ra khắp người Cố Thành Kiêu thì Dung Tử Khâm lại cảm nhận được một loại áp lực vô hình.
Con gái bà ta còn quá trẻ, trước khi nó đủ lông đủ cánh thì bà phải trông như phòng trộm gia sản này.
Tuyệt đối bà ta sẽ không cho phép con gái của Hà Hâm lấy đi một phần tiền nào của con gái bà ta.
Tuyệt đối không!